Hai người nằm song song, giữa họ chỉ cách nhau chưa đầy một nắm tay.
Thân hình cao lớn của Tạ Duẫn đặt bên cạnh khiến vóc dáng của Du Châu trở nên nhỏ nhắn hơn rõ rệt. Trong hàng thiếu nữ cùng trang lứa, Du Châu đã thuộc hàng cao ráo, thế nhưng vẫn thấp hơn Tạ Duẫn một cái đầu rưỡi. Cho dù sau này nàng còn cao lên được, nhiều lắm cũng chỉ đến tầm cằm hắn là cùng.
Mà chiều cao ấy, thực ra cũng đã ngang bằng với nam tử phương Nam bình thường rồi. Về điểm này, Du Châu rất tự tin—ngoại tổ mẫu của nàng cũng chỉ thấp hơn ngoại tổ phụ một chút xíu, mẫu thân nàng cũng là người cao vóc, nàng chỉ cần lớn lên bình thường là được, chẳng sợ bị lùn đi đâu cả.
Chỉ là, so với Tạ Duẫn thì... thôi vậy.
Thế nhưng, một nam tử cao lớn như thế, vậy mà lại bị người ta đoạn gân chân hai bên, muốn đứng dậy lại lần nữa, chỉ sợ là chuyện ngàn lần khó.
Nghĩ đến đó, Du Châu cũng không còn cảm thấy ngưỡng mộ cái chiều cao áp đảo của hắn nữa.
“Ta chữa trị cũng kịp thời, sau này tìm được danh y... nhất định sẽ có cách thôi.”
Chuyện đời vốn do người làm ra, điều đáng sợ nhất trong kiếp người là không có hy vọng. Hắn vẫn còn sống, tức là vẫn còn hy vọng, phải không? Còn nàng... người chết như đèn tắt, mới là tuyệt vọng thật sự.
“Ừm.” Tạ Duẫn khẽ đáp một tiếng. Bản tính có thù tất báo của hắn, qua bao biến cố càng thêm khắc sâu. Hai gân chân bị đoạn, chuyện nhục nhã như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại trở nên dịu dàng hơn vài phần: “Cảm ơn ngươi.”
“Có cơ hội, ta nhất định báo đáp.”
Hắn mắc nợ Du Châu hai lần, hắn sẽ không quên.
Nghe vậy, mắt Du Châu cong như trăng non, chiếc cằm nhỏ càng thêm xinh xắn, nhìn chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ đang cười, vừa mị hoặc, vừa tinh quái. Nàng đã chờ Tạ Duẫn nói ra câu này từ lâu rồi.
“Cơ hội của ngươi tới rồi!” Nàng khổ cực cứu hắn trở về, chẳng phải là để đợi hắn lúc nào thuận tiện mới trả ơn. Có thù phải báo, có ơn cũng phải trả! Đời người hữu hạn, nàng chỉ tranh thủ từng ngày từng khắc!
“Là cơ hội báo ân đó.” Du Châu mỉm cười nhấn mạnh lại một lần nữa.
Từ lúc ánh mắt hai người giao nhau, nàng đã biết rõ, Tạ Duẫn không phải kẻ dễ bị qua mặt. Với loại người này, có gì nên nói thẳng thì cứ nói thẳng.
“Ngươi muốn ta làm phụ thân ngươi?” Tạ Duẫn không nhịn được mà quay sang nhìn nàng, hoàn toàn không ngờ nàng lại đưa ra điều kiện báo ân như vậy.
“Chỉ là quyền nghi mà thôi, tất nhiên không phải thật sự muốn ngươi làm phụ thân ta.” Thật ra, từ khi nàng có ký ức, trong đời đã chẳng từng có thứ gọi là “phụ thân”. Trước kia không có, sau này cũng không cần.
Sau cơn phẫn nộ vì nỗi nhục đoạn gân, Tạ Duẫn cũng đã tỉnh táo lại, bắt đầu suy xét tình cảnh hiện tại của mình.
Mười năm mất trí, hắn không hề biết mình rơi vào hoàn cảnh này thế nào, nhưng dẫu sao cũng chẳng ngoài mấy thứ đó.
"Mắc bệnh" suốt mười năm, hắn không có chút uy hiếp gì với người đời. Thế nhưng, thân phận hắn lại khiến hắn trở thành một con cờ tuyệt vời trong tay kẻ khác. Vấn đề chỉ là, kẻ đó là ai—người dám dùng hắn như quân cờ, rồi lại đoạn tuyệt hắn, rốt cuộc là ai?
Nhưng bất kể là ai, đã chọc vào hắn... thì đừng mong dễ sống! Hắn sẽ báo trả gấp mười, gấp trăm lần!
“Được, ta đồng ý.” Ánh mắt Tạ Duẫn vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt Du Châu. Hắn hiểu rõ, hiện tại hắn không có lựa chọn. Mà Du Châu... ừm, là một cộng sự không tồi.
Du Châu vốn không lo hắn sẽ từ chối, nhưng tự mình mở miệng và bị người khác ép buộc vẫn là hai chuyện khác nhau.
“Chờ ta tới được Sở Đô, sẽ tìm cách đưa ngươi tới nơi ngươi muốn.”
Giữa họ chỉ biết tên nhau, nếu không cần thiết, cũng chẳng truy hỏi quá khứ lẫn nhau—như vậy là tốt rồi.
Nhưng Du Châu không hề hay biết, Tạ Duẫn không phải không muốn hỏi, mà là... hắn vốn đã biết!
Biết quá nhiều, đến mức vượt xa nhận thức của Du Châu.
Hắn làm sao không biết nàng? Phải nói đúng hơn là—danh xưng của nàng, hắn đã sớm nghe đến tai chai mặt sạn!
Người cuối cùng hắn thấy trước khi chết là nàng, người đầu tiên hắn thấy khi sống lại... cũng là nàng.
Hắn nghĩ tới chuyện của mình, lại không tránh khỏi nhớ đến những việc liên quan đến Du Châu.
Đó là một người khiến cả Sở Đô, thậm chí cả Sở quốc phải khiếp sợ—truyền kỳ khuynh thế. Nàng đột nhiên xuất hiện nơi kinh thành, không gốc gác, không lai lịch, nhưng chỉ bằng một thân một mình, đã khiến phủ Trưởng công chúa Gia Vinh và hàng loạt tài tuấn khắp kinh đô phải cúi đầu.
Chuyện xưa giữa nàng và phủ Trưởng công chúa Gia Vinh, mười năm sau đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nơi đầu đường cuối ngõ. Mà đó chỉ là một mẩu chuyện nhỏ trong truyền kỳ của nàng.
Điều thực sự khiến nàng khiến người người trầm trồ, chính là tài hoa hơn người—người đời gọi nàng là Quỷ Tài, biệt hiệu Quỷ Hồ. Có lời đồn nàng là truyền nhân của Thiên Cầu Tử—bậc thần toán đời trước, là hộ quốc thần nữ của Sở quốc, là người mà Bắc Ngụy, Tây Tấn muốn ám sát nhất, cũng là người mà kẻ từng là “hắn” vừa kiêng dè vừa tha thiết muốn thu phục.
Tất nhiên, cuối cùng "hắn" không thể khống chế nổi nàng, ngược lại còn bị nàng... tiễn về Tây thiên!
"Hắn" tự đẩy mình vào đường chết khi dám chạm tới giới hạn của nàng.
Cho đến lúc chết, "hắn" vẫn không hiểu vì sao “vương khí bá đạo” của mình không thể khiến nàng khuất phục.
“Rõ ràng ta mới là thiên mệnh chi tử! Vì sao! Vì sao ngươi không bị khí thế của ta áp đảo?!”
Là người duy nhất biết được tâm niệm cuối cùng của “hắn”, Tạ Duẫn chỉ cảm thấy buồn nôn vô hạn!
Chuyện sau đó thế nào, hắn không tận mắt thấy. Nhưng hắn tin, Du Châu sẽ không có chuyện gì. Một hoàng tử thất sủng chết đi thì đã sao? Động đến nàng... đến cả thiên tử nàng cũng không tha!
Sự tàn nhẫn của nàng giấu sau nụ cười ôn hòa, nhưng ngay lần đầu tiên gặp, hắn đã nhìn thấu—bởi vì, bọn họ là cùng một loại người!
So với hắn—kẻ xui xẻo bị người khác chiếm thân xác từ năm mười hai tuổi—thì nàng quả thực là "người chiến thắng của vận mệnh".
Tên “yêu quái” đó tuy ngu xuẩn ghê tởm, nhưng có mấy từ hắn dùng thật ra cũng rất chuẩn!
“Hừ…” Tạ Duẫn bật cười khe khẽ. Nghĩ tới việc “hắn” từng dùng thân xác hắn làm ra bao chuyện dơ bẩn đáng tởm, hắn liền muốn dùng thêm mười năm nữa, từng chút từng chút mà nghiền nát linh hồn của “hắn”!
“Ngủ đi!” Du Châu nhắm mắt lại, bất ngờ vươn tay đặt ngang trước ngực Tạ Duẫn. Cánh tay trông yếu ớt ấy lại như một bức tường vững chắc, ép hắn không thể nhúc nhích.
Thần lực trời sinh… quả nhiên là thần lực trời sinh!
Đường đường là Bát hoàng tử Sở quốc, vậy mà cũng có lúc phải thầm ghen tị với người khác! Hừ!
Tạ Duẫn vốn đang yếu, bị Du Châu đè lại như vậy, cũng chẳng còn chút sức chống cự nào, chưa bao lâu đã lại chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Lời editor: mô tả hồi tưởng của Tạ Duẫn, tác giả dùng 她, nên Cửu để là “nàng” luôn nha. Thực tế, Tạ Duẫn vẫn không biết A Châu là nữ tử.