Dương Tích cùng mấy người thoáng lấy làm lạ vì thái độ cung kính của Du Châu đối với lão phụ kia, song cũng không dám khinh thường, dựng tai chăm chú lắng nghe bà giải đáp.
“Loại thối quả này nếu để tự nhiên chín thì có thể làm mứt dùng trong thời kỳ thiếu thốn, nhưng nếu bị ép chín trong thời gian ngắn, sẽ sinh ra một loại độc tố đặc biệt. Nếu hít phải quá nhiều trong thời gian dài, sẽ khiến thân thể mệt mỏi, chân khí tắc nghẽn. Lão thân cũng chỉ là tình cờ biết được.”
Lời giải thích của lão phụ đương nhiên có chỗ giữ lại. Phương pháp thúc chín kia vốn là bí thuật không thể truyền ra ngoài, sao có thể dễ dàng nói rõ?
“Ta cùng tiểu ca ký kết một thỏa thuận, nàng cứu bọn ta, ta thay nàng lan truyền vài lời đồn trong đám dân chạy nạn.” Nói tới đây, lão phụ không nói thêm nữa, nội dung của thỏa thuận tất nhiên không chỉ có vậy. Thí dụ như bà còn chỉ cho Du Châu một loại thảo dược có thể kích phát độc tố trong cơ thể bọn họ…
Bà vừa đi vừa nói, nói xong thì cũng đã dẫn A Ly tới gần Du Châu.
Dương Tích cùng mấy người kia đều là hạng thông minh, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để họ đoán ra phần nào chân tướng.
Du Châu vì ngại Tạ Thời và Dương Tích nên không tiện xuất đầu lộ diện, liền giả làm binh sĩ, trong lúc chia thức ăn cho phạm nhân trong đại trướng thì trông thấy bọn họ. Hai bên hợp tác liền thuận buồm xuôi gió.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT