Cung Phi Hồng đi phía sau, bắt chước làm động tác “ok”, ngờ vực hỏi:
“Đây là có ý gì?”

Giản Hoan nuốt miếng linh thực trong miệng, thong thả đáp:
“Chính là… ý bảo ‘tốt’.”

Cung Phi Hồng nghe xong, ánh mắt đầy kinh ngạc, khẽ “à” một tiếng.

Giản Hoan nói dứt lời, đũa đã chuẩn xác gắp lấy một chiếc đùi gà, cúi đầu gặm ngon lành, miệng ánh lên lớp dầu bóng loáng, hoàn toàn không để ý tới hình tượng.

Ngồi đối diện Cung Phi Hồng là một nam tử, thấy cảnh ấy liền lộ vẻ khinh thường.

Hắn có một đôi mắt dài hẹp, khóe môi còn vương hai sợi ria mép, rõ ràng mới mười sáu tuổi mà bộ dạng lại già dặn như đã hai mươi sáu.

Ba ngày trước, Hồ Chí tình cờ gặp Cung Phi Hồng ở Lâm Tiên Thành. Nghe nói đối phương là công tử nhà họ Cung – một trong những thế gia hiển hách nhất Cửu Châu, hắn lập tức tìm mọi cách nịnh bợ.

Giang, Cung, Tạ, Lâm là tứ đại tu tiên thế gia nổi danh khắp Cửu Châu. Trăm năm trước, Cung gia xuất hiện một vị lão tổ tông, hiện là trưởng lão Ngự Thú Tông, giờ đang bế quan.

Tuy hậu bối Cung gia thiên phú tu luyện không mấy xuất sắc, nhưng chỉ cần lão tổ còn ở đó, chẳng ai dám khinh thường.

Hồ Chí vốn không thuộc Song Linh Đường mà là đệ tử Tứ Linh Đường.
Tư chất tứ linh căn vốn rất kém, hắn đã sớm từ bỏ con đường tu luyện, chỉ một lòng tìm chỗ dựa, mong được phú quý cả đời.
Cung Phi Hồng chính là đối tượng lý tưởng.

Hiểu rõ tâm tư Cung Phi Hồng, Hồ Chí nhân lúc rót rượu liền tìm chuyện dẫn dắt:
“Phi Hồng huynh, nghe nói Giang Xảo Xảo được thu vào Đơn Linh Đường?”

Nghe vậy, Cung Phi Hồng – vốn đang mải nghiên cứu động tác “ok” – lập tức sầm mặt, chỉ ừ hững hờ một tiếng.

Giản Hoan, vốn đã ăn no, nhưng chẳng biết bữa tiếp theo sẽ khi nào mới được ăn ngon, nên vẫn ra sức ăn tiếp. Nghe tới đây, nàng ngẩng đầu, ánh mắt khẽ liếc về phía Cung Phi Hồng và Hồ Chí.

Trong nguyên tác, Cung gia và Giang gia vốn có ân oán đời trước. Sau khi nghe lời xúi giục của Hồ Chí, Cung Phi Hồng đã nhiều lần bày mưu hãm hại nữ chính, cuối cùng chết thảm, ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn.

Mà cũng chính sau khi hắn chết, Giản Hoan mới xuất hiện – lúc ấy nàng từ Ma tộc đến Ngọc Thanh Phái, tiếp nối vai trò phản diện, tiếp tục đối phó nữ chính.

Theo đúng tiến trình, nàng và Cung Phi Hồng vốn chẳng có mấy cơ hội chạm mặt. Nhưng vì nàng xuyên sách sớm ba năm, lại tình cờ quen biết, nên mới có chút giao tình.

Huống hồ hôm nay hắn còn hào phóng mời nàng một bữa thịnh soạn, vì vậy Giản Hoan càng muốn khuyên nhủ, ngăn hắn tự tìm đường chết.

Nghĩ vậy, nàng ôm chén đũa đứng dậy, làm bộ như định rời đi.

“Phi Hồng huynh,” Hồ Chí rót đầy ly rượu cho Cung Phi Hồng, hạ giọng, “ta thực lòng lo lắng thay huynh. Giang gia lão tổ mấy năm trước độ kiếp thất bại, hồn phi phách tán, vốn dĩ thế lực suy yếu. Nhưng nay lại xuất hiện một Giang Xảo Xảo – một dị biến phong linh căn hiếm có, tiền đồ không thể lường. Nếu huynh nghe ta, vì tương lai Cung gia… nên sớm tính toán!”

Cung Phi Hồng khựng lại:
“Hồ huynh, lời này… ý là sao?”

Hồ Chí ghé sát tai hắn, nhỏ giọng:
“Hiện tại là lúc Giang Xảo Xảo yếu nhất. Không nhân lúc này kéo nàng xuống, thì sau này…”

Hắn cố ý bỏ lửng, chỉ khẽ làm một động tác cắt ngang cổ.

Cung Phi Hồng do dự:
“Chuyện này…”

Hồ Chí thấy đối phương có vẻ dao động, vừa định tiếp tục khích bác, thì phía sau chợt vang lên một giọng nói trong trẻo:

“Hồ huynh, huynh quả thật… rất ‘hồ lai’!”

Cả hai giật mình quay lại, chỉ thấy Giản Hoan ôm chén, khom người đứng ngay phía sau, miệng còn ngậm một lá linh cải.

Không biết nàng đã nghe lén từ bao giờ.

Hồ Chí cau mày, quát khẽ:
“Ta đang nói chuyện với Phi Hồng huynh, sao muội có thể nghe trộm?”

Giản Hoan nhún vai, hướng Cung Phi Hồng ngoắc tay.

Cung Phi Hồng liền ghé sát lại.

Nàng hạ giọng:
“Phi Hồng huynh, ta nghĩ khác Hồ… Lai huynh. Lão tổ nhà huynh chẳng phải vẫn tọa trấn Ngự Thú Tông sao?”

“Không sai.”

“Tứ đại thế gia, hiện chỉ Cung gia các huynh còn lão tổ. Ba nhà kia thì sao?”

“Đều không còn.”

Lão tổ Cung gia vốn thận trọng, mấy chục năm không dám xông vào phi thăng kỳ. Ba nhà kia thì liều lĩnh, từng vị một thử độ kiếp, kết quả đều thất bại, đạo tiêu thân vong.

Giản Hoan khẽ cười:
“Vậy thì gấp gì chứ? Nếu phải lo, cũng là ba nhà kia lo trước. Giang Xảo Xảo thiên tư xuất chúng, bọn họ còn sợ Giang gia hơn các huynh. Huynh chỉ cần chuyên tâm tu luyện, đừng xen vào chuyện này. Nếu Cung gia và Giang gia cùng tổn hại, chẳng phải để hai nhà kia làm ngư ông đắc lợi? Chuyện này, tuyệt đối không có lời!”

Cung Phi Hồng bừng tỉnh:
“Đúng! Ta suýt nữa mắc mưu!”

Ánh mắt hắn quét sang Hồ Chí.

Hồ Chí biết đại thế đã mất, vội đổi giọng:
“Giản Hoan sư muội nói phải. Là ta suy xét chưa chu toàn, mong Phi Hồng huynh chớ trách.”

Cung Phi Hồng cũng không so đo:
“Ngươi cũng là vì ta mà thôi.”

Hai người quen nhau chưa đầy ba ngày đã thấy hợp ý, nói chuyện rất ăn khớp.

Hồ Chí quay sang Giản Hoan, ánh mắt ẩn chứa vài phần hận ý:
“Sư muội quả thật thông tuệ, sau này ta nhất định phải học hỏi nhiều hơn.”

Giản Hoan khoát tay:
“Hồ Lai huynh khách khí rồi.”

Râu mép Hồ Chí giật giật:
“… Ta không gọi là Hồ Lai!”

Giản Hoan ôm chén trở về chỗ ngồi, thản nhiên đáp:
“Ừ ừ, tốt.”

Cung Phi Hồng cảm kích nói:
“Đa tạ sư muội đã chỉ điểm.”

“Tạ thì không cần… Chỉ là, mấy món này ăn không hết—” Giản Hoan chỉ vào đống linh thực còn thừa trên bàn, “—có thể gói cho ta mang về không?”

Cung Phi Hồng: “…”

Ra khỏi thiện đường, Giản Hoan vẫy tay từ biệt Cung Phi Hồng, ôm theo túi linh thực chạy thẳng về Luyện Khí Đường.

Mười ngày thăm dò khắp nơi, nàng đã hiểu rõ tình cảnh của Thẩm Tịch Chi hơn.

Sở dĩ hắn nghèo đến vậy là vì gặp phải một sư phụ cực kỳ không đáng tin – Cốc Sơn, phong chủ Đình Kiếm Phong.

Người này ham rượu ngon, thích đánh nhau, trăm năm nay nợ nần chồng chất, lâu lâu lại có kẻ đến Ngọc Thanh Phái đòi tiền.

Bản thân Cốc Sơn thì chẳng mất mát gì, nhưng kẻ chịu khổ chính là đồ đệ truyền thừa – mà khổ nhất là vị đồ đệ không biết ngự kiếm kia, chạy cũng chẳng thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play