Đêm hè oi nồng, khô nóng không gió.
Trên đầu cầu Lâm Tiên, một thiếu nữ ngồi nép mình bên lan can, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc—cắn từng miếng bánh nướng khô cứng như đá.
Cái bánh khô giòn đến mức muốn vỡ răng, nàng nhai đến mặt mày dữ tợn, trán đẫm mồ hôi. Chung quanh, dân chúng ngồi rải rác phe phẩy quạt nan, vừa hóng mát vừa chuyện trò, lời nói việc nhà theo gió truyền đến tai.
“Tôi nói thật, vẫn là làm khách điếm là lời nhất! Tháng này nhà lão Dương phòng trọ kín mít, kiếm bộn tiền đấy!”
“Ai dà, ban nãy tôi còn đang tính, không biết có nên cho hai đứa nhỏ dọn tạm ra để trống một phòng, cho thuê kiếm thêm đồng nào hay đồng ấy…”
“Vậy thì phải nhanh lên đấy! Qua mười ngày nữa là đại hội thu đồ đệ kết thúc rồi, lúc ấy người đến trọ sẽ không còn đông đâu!”
Nghe đến đây, Giản Hoan đột nhiên khựng lại, miếng bánh còn đang nhai dở cũng quên mất nuốt.
Nàng ngẫm nghĩ giây lát, rồi cẩn thận gói lại phần bánh nướng còn thừa, như thể là vật báu, bỏ vào túi vải sờn đã được vá nhiều lần. Lau miệng một cách nghiêm chỉnh, nàng nghiêng người dịch qua phía bên kia cầu, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh một vị đại nương trung niên, rồi rụt rè vươn tay, khẽ khàng chọc chọc đối phương.
Đại nương nghi hoặc quay đầu lại.
Giản Hoan cong cong mắt, cười tươi tắn, để lộ hai chiếc răng khểnh trắng như ngọc:
“Đại nương, ta nghe nói… ngài định cho thuê phòng?”
Đại nương đưa mắt đánh giá nàng từ đầu đến chân.
Tiểu cô nương này vừa nhìn đã biết là người từ xa tới, dặm trường gió bụi, sắc mặt mỏi mệt, chắc hẳn cũng là một trong số những kẻ đến tham gia đại hội thu đồ đệ của Ngọc Thanh phái. Nhưng nhìn trang phục rách vá chằng chịt, hết mảnh này đắp mảnh kia, trông vừa quê mùa vừa thê thảm. Loại người nghèo rớt này, khách điếm cũng không đủ tiền vào, chỉ có thể tìm mấy nhà dân nghèo nghèo để tá túc.
Đúng lúc trong lòng còn đang suy tính, chưa kịp mở lời, khách nhân đã tự tìm đến cửa—nào chẳng phải đúng dịp lắm sao?
Đại nương lập tức nở nụ cười niềm nở:
“Đúng đúng, có điều… phòng ta hiện vẫn còn hai đứa nhỏ đang ở. Nếu muốn để chúng nó dọn đi trong đêm nay, e là hơi khó.”
Giản Hoan như đã quen thuộc sẵn, thoải mái nắm lấy tay bà, giọng đầy thành khẩn:
“Không sao đâu, đại nương. Thực không dám giấu, trên người ta giờ chỉ còn đúng tám văn tiền.”
Nụ cười trên mặt đại nương lập tức cứng lại: “…”
Trong thời điểm đại hội thu đồ đệ đang diễn ra, tất cả khách điếm trong thành đều đông nghịt người. Một gian phòng bình thường, một đêm ít nhất cũng vài lượng bạc.
Phòng trong nhà bà tuy cũ kỹ, nhưng cho thuê cũng không thể dưới một trăm văn mỗi đêm.
Tám văn?
Tưởng ta là nhà tế bần chắc?
Đại nương vừa định lắc đầu từ chối, thì Giản Hoan nhanh nhảu bồi thêm một câu, miệng vẫn cười hì hì:
“Tám văn, ta chỉ ngủ tạm một đêm ở gian phòng chứa củi nhà ngài thôi. Ngài thấy có được không?”
Đại nương khựng lại, đôi mắt to đảo một vòng, đang định nói ‘không được’ cũng nuốt ngược xuống.
Của ít lòng nhiều, tám văn vẫn là tiền.
Được rồi, đuổi ăn mày cũng chẳng được gì. Có người thuê thì thuê!
Thế là bà vui vẻ cáo biệt nhóm bạn, hồ hởi đưa Giản Hoan về nhà.
Phòng chứa củi nằm ở góc sân nhỏ. Cùng với chủ nhà, Giản Hoan dọn dẹp một khoảng đất trống trong đó.
Từ chiếc túi vải phồng căng, nàng lấy ra một chiếc thảm rách, trải lên nền đất, dùng chính túi vải làm gối đầu, cứ vậy nằm ngủ.
Đêm xuống dần, cái nóng cũng tan đi, gian phòng chứa củi lộng gió lại thành ra mát mẻ dễ chịu.
Giản Hoan ôm chặt hôn thư và đồng tâm bội trong ngực, mơ màng suy nghĩ đến cảnh ngày mai cầm thư đi đòi tiền từ hôn, tưởng tượng về những ngày tháng sắp được sống yên ổn sau một tháng cơ cực.
Chỉ nghĩ thôi, nước mắt đã muốn trào ra.
Cuộc đời này… thật chẳng dễ dàng gì.
Một tháng vừa qua, mỗi ngày đối với nàng như một năm. Nhưng đến hôm nay, cuối cùng cũng chịu đựng đến rồi!
Cho đến tận lúc này, Giản Hoan vẫn không thôi oán thán số phận trêu ngươi của mình.
Tại sao người khác xuyên thư thì ăn ngon mặc đẹp, còn nàng xuyên thư lại nghèo đến mức trời đất quỷ thần cũng phải khiếp vía?
Một tháng trước, ngay sau khi ký tên mua nhà, Giản Hoan còn đang cao hứng uống rượu mừng. Nào ngờ chỉ chợp mắt một lúc, tỉnh dậy đã thấy mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết tên 《Sư Muội Giang Xảo Xảo》.
Càng chết hơn là—nàng xuyên thành nữ phụ ác độc Giản Hoan.
《Sư Muội Giang Xảo Xảo》 là một quyển tu tiên văn đầy những tình tiết cẩu huyết ngược luyến. Nữ chính Giang Xảo Xảo vừa mới gia nhập Ngọc Thanh phái đã gặp được Thẩm Tịch Chi, cứu hắn một mạng.
Từ đó trở đi, Giang Xảo Xảo một mực không rời, luôn theo sát bên cạnh Thẩm Tịch Chi, như ánh nắng mặt trời dịu dàng dần sưởi ấm trái tim băng giá của hắn.
Thế nhưng đúng lúc tình cảm hai người sắp chớm nở, thì từ đâu xuất hiện một vị hôn thê trên trời rơi xuống—chính là Giản Hoan.
Năm xưa, ông nội Giản Hoan từng cứu cả nhà Thẩm Tịch Chi một mạng. Hai bên trưởng bối kết làm bằng hữu, lại vì cảm kích sâu nặng nên sớm định thân từ khi còn nhỏ, viết hôn thư, trao đồng tâm bội.