Giản Hoan nguyện chậm vài năm, tích cóp đủ tiền rồi mới mua nhà. Nhưng đợi đến khi nàng thực sự đủ khả năng, còn chưa kịp dọn vào thì... lại xuyên thư.

Thế sự vô thường, nhân sinh khó liệu.

Giản Hoan trong lòng như có một dòng lệ chảy dài, giữa ánh mắt đầy luyến tiếc của Cung Phi Hồng, nàng lặng lẽ rời khỏi hàng người, đi về phía trước.

Khi đến gần đầu hàng, một nữ tu áo trắng đứng chắn trước mặt, thái độ nghiêm túc, xử sự công bằng:
“Muốn kiểm tra linh căn thì xin mời xếp hàng phía sau, không được chen ngang.”

Giản Hoan khẽ chớp mắt, ngoan ngoãn hành lễ:
“Tu sĩ tỷ tỷ, ta không đến để kiểm tra linh căn, mà là... tới tìm người.”

Nữ tu nhíu mày nghi hoặc:
“Tìm người? Muội muốn tìm ai?”

Giản Hoan rút từ trong ngực ra một miếng ngọc bội tinh xảo, đưa tới trước mắt đối phương:
“Ta tới tìm Thẩm Tịch Chi. Ta là vị hôn thê của huynh ấy. Đây là đồng tâm bội do tổ truyền Thẩm gia truyền lại, trên người Thẩm Tịch Chi hẳn còn giữ nửa còn lại. Tỷ tỷ, tỷ biết huynh ấy chứ?”

Nữ tu sững sờ, sắc mặt khẽ biến, hàng mi dài khẽ run:
“Thẩm sư huynh?”

Trong Ngọc Thanh phái, hai chữ “Thẩm Tịch Chi” có thể nói là như sấm bên tai. Mỗi đệ tử trực tại trắc linh thạch đều giật mình, lập tức nghiêng đầu lắng nghe, rồi đồng loạt quay về một phương hướng.

Giản Hoan theo tầm mắt họ nhìn lại, liền thấy ở phía trước hàng người dài nhất – nơi tập trung toàn nữ tử dung mạo xuất sắc – có một thiếu niên chậm rãi đứng dậy.

Trước cổng sơn môn, những gốc cổ thụ ngàn năm tỏa bóng râm dày đặc, tầng tầng tán lá che khuất ánh nắng trưa. Thế nhưng lại có một tia sáng lặng lẽ xuyên qua kẽ lá, lấp lánh rơi lên người thiếu niên.

Hắn mặc đạo bào trắng của đệ tử Ngọc Thanh phái, trên đầu chỉ dùng một cây mộc trâm bình thường để búi tóc. Nhưng khuôn mặt tinh xảo như chạm khắc, đôi mày như họa, khí chất thanh lãnh như tuyết khiến cho cây mộc trâm kia cũng nhuốm ba phần cao quý.

Thiếu niên ấy có gương mặt hơi tái, đôi mắt trầm như hổ phách mang theo màu nâu nhàn nhạt, ánh nhìn sắc bén nhưng không lạnh lẽo.

Hắn nhìn Giản Hoan, thanh âm trầm ổn vang lên, không mang cảm xúc:
“Ta chính là Thẩm Tịch Chi.”


Dưới tán ngân hạnh, Giản Hoan và Thẩm Tịch Chi đứng đối diện nhau.

Đám đệ tử mới chen chúc trong hàng dài rướn cổ nhìn về phía này. Trên nền xanh rợp bóng mùa hạ, hai người áo trắng đứng đó, phảng phất như băng tuyết giữa trần gian, vừa lạnh lẽo lại vừa thanh khiết đến rực rỡ.

Các đệ tử phụ trách kiểm tra linh căn vẫn ngồi nghiêm túc, nhưng rõ ràng đã không còn chuyên tâm. Từng tiếng thì thầm bàn tán len lỏi qua kẽ răng:

“Các ngươi có nghe không? Thẩm sư huynh… có vị hôn thê?”

“Ta còn tưởng nghe lầm! Không phải sư huynh từ sáu tuổi đã được Cốc phong chủ đưa về Ngọc Thanh phái sao? Nghe nói người nhà đều đã mất trong trận yêu loạn năm ấy, sao lại có hôn ước?”

“Chắc là đính thân từ nhỏ, do phụ mẫu định.”

“Tiếc thật, cô nương kia cũng thật xinh đẹp. Nhưng Thẩm sư huynh chắc chắn sẽ từ chối.”

Ở một nơi yên tĩnh phía sau, Thẩm Tịch Chi rũ mắt, tay cầm hôn thư đã ố vàng, từng câu từng chữ như dội lại quá khứ. Hàng mi dày tạo nên một vùng u tối lặng lẽ phủ lên ánh mắt sâu thẳm.

Giản Hoan ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh chờ mong.

Một hồi lâu sau, Thẩm Tịch Chi xếp lại hôn thư, nhìn nàng:
“Gia gia muội đâu?”

Lúc hai nhà đính thân, hắn chỉ mới ba tuổi, chuyện cũ đã phai nhạt theo năm tháng. Nhưng khi nàng nhắc tới, trong ký ức mơ hồ lại hiện về hình ảnh một lão nhân từng đưa hắn kẹo đường.

Giản Hoan cúi đầu, giày dẫm lên một hòn đá nhỏ:
“Gia gia... đã mất ba tháng trước.”

Thẩm Tịch Chi mím môi, ánh mắt thoáng lướt qua dòng người đang đứng chờ kiểm tra linh căn.

Vì hắn rời khỏi, hàng người kia ngưng trệ, không ai dám lên trước.

Thu lại tầm mắt, hắn nhẫn nại kìm nén cơn bực trong lòng, thanh âm không mang gợn sóng:
“Giản cô nương, về hôn sự này, ta một lòng hướng đạo, e là không thể gánh vác.”

Giản Hoan hít một hơi, chớp mắt:
“Ý huynh là…?”

Thẩm Tịch Chi thản nhiên nói:
“Muội muốn ta làm gì, mới bằng lòng giải trừ hôn ước?”

Thật biết điều.

Nếu đối phương đã thẳng thắn như vậy, nàng cũng chẳng cần vòng vo.

“Mười vạn linh thạch.” Giản Hoan giơ mười ngón tay, nụ cười rạng rỡ:
“Chỉ cần huynh đưa mười vạn, hôn sự này lập tức trở thành quá khứ, thế nào?”

Thẩm Tịch Chi trầm mặc, sắc mặt lạnh lẽo rõ rệt, đôi mắt nâu sẫm lóe lên tia sáng tối, như đang ép bản thân nuốt xuống phẫn nộ.

Giản Hoan bị hắn nhìn đến có chút sượng sùng.
Sao vậy, giá này không đúng à?

Nhưng rõ ràng là giá hắn đưa ra trong nguyên tác mà. Nàng thậm chí còn không đòi thêm.

Thẩm Tịch Chi nhắm mắt lại một khắc, rồi mở ra, thanh âm lạnh đi mấy phần:
“Giản cô nương… ngoài điều kiện này, không còn mong muốn nào khác sao?”

Giản Hoan nghĩ ngợi, lắc đầu:
“Không có.”

Nàng giờ phút này lớn nhất khốn cảnh chính là —— nghèo rớt mồng tơi.

Chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng dễ nói.

Thẩm Tịch Chi xác nhận lại một lần nữa:
“Muội chỉ có thể tiếp nhận điều kiện này?”

“Đúng thế.” Giản Hoan đáp không hề do dự.

Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi cúi mắt, im lặng rất lâu không nói.

Giản Hoan cũng không quấy rầy. Dù sao thì mười vạn linh thạch đâu phải số lẻ, người ta đắn đo một chút cũng là lẽ thường.

Trong lúc chờ đợi, nàng còn có tâm trạng khom lưng nhặt một chiếc lá bạch quả rơi gần đó, ngắm nghía cho đỡ buồn.

Một lúc sau, Thẩm Tịch Chi chậm rãi mở mắt, giống như đã hạ quyết tâm:
“Vậy… không lui.”

“...Hả?”

Ngón tay đang cầm lá của Giản Hoan run lên, chiếc lá nhỏ lả tả rơi xuống đất, xoay vài vòng trên không trung rồi rơi lặng lẽ.

Nàng gần như không nhận ra giọng nói chính mình:
“Huynh… huynh vừa nói gì?”

Thẩm Tịch Chi nhìn thẳng nàng, trầm giọng:
“Hôn ước không lui. Nếu Giản cô nương muốn thành thân lúc nào, chỉ cần báo một tiếng là được.”

Dứt lời, hắn nghiêng người cáo từ:
“Ta còn việc, xin cáo biệt.”

“Chờ đã, huynh… đứng lại cho ta!”

Giản Hoan hoảng loạn gọi với theo, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ và khó tin.

Gì cơ? Cốt truyện đâu rồi?

Hắn chẳng phải trong nguyên tác thà chết cũng không chịu cưới nàng sao? Tại sao giờ lại... chấp nhận?

Chuyện gì đã thay đổi?

Nàng nhíu mày, đầu óc xoay nhanh.

Đúng rồi — Giang Xảo Xảo! Nữ chính còn chưa nhập môn. Theo sách gốc thì nàng ta sẽ tới vào ngày cuối cùng tuyển nhận.

Vậy nên, hiện tại Thẩm Tịch Chi còn chưa gặp nữ chính, lòng kiên quyết từ hôn cũng chưa hình thành.

Thế nên, hắn mới không chịu bỏ ra mười vạn linh thạch?

Giản Hoan tựa như mất hết hy vọng, thở dài:
“Vậy… huynh thấy đưa bao nhiêu linh thạch thì thích hợp?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play