Chỉ là sau khi Thẩm gia rời khỏi Giản gia chẳng bao lâu, liền bặt vô âm tín.
Giản Hoan thân là nữ phụ pháo hôi trong truyện, càng lớn tính tình càng hư, háo danh hám lợi. Sau khi gia gia qua đời, gia cảnh suy bại, nàng không còn đường lui, cuối cùng sa vào tay Ma tộc.
Tại Ma tộc, nàng khổ tu ba năm, nhờ thuộc tính âm độc hiếm thấy mà được cất nhắc, phái đến Ngọc Thanh phái làm nội ứng.
Vừa đặt chân đến Ngọc Thanh, Giản Hoan liền phát hiện một chuyện động trời — nhờ đồng tâm bội, nàng nhận ra Thẩm Tịch Chi chính là vị hôn phu năm xưa.
Thẩm Tịch Chi năm đó từng được gia gia nàng cứu mạng, bởi lẽ đó cũng không nỡ mạnh mẽ hủy bỏ hôn ước, mà chỉ âm thầm tìm cách hòa giải, đưa tiền hoặc dùng phương thức khác để giải trừ hôn sự một cách êm đẹp.
Chỉ tiếc, nguyên chủ cố chấp đến chết cũng không chịu từ hôn, cứ quấn lấy giữa Thẩm Tịch Chi và nữ chính, gây ra biết bao nhiêu sóng gió. Nữ chính đau lòng không thôi, Thẩm Tịch Chi thì chán ghét đến tận xương, khiến người đọc gan đau ruột thắt.
Cuối cùng, nữ chính thất vọng ôm lấy vòng tay ôn nhu của nam chính khác.
Thẩm Tịch Chi lúc ấy mới tỉnh ngộ, nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Hắn rơi vào hắc hóa, điên cuồng báo thù, khiến Tu Tiên giới dậy sóng. Cuối cùng bị chính đạo vây công mà chết, thây không nguyên vẹn.
Trước cục diện như vậy, Giản Hoan – người xuyên thư mà đến – tỏ vẻ vô cùng tỉnh táo: Hôn ước có thể giải, chỉ cần… Thẩm Tịch Chi chịu trả tiền!
Trong nguyên tác từng nhắc sơ, năm đó Thẩm Tịch Chi từng đề nghị với nguyên chủ một điều kiện: Mười vạn linh thạch.
Mười vạn linh thạch…
Giản Hoan nằm co ro trong căn phòng chất củi, lặng lẽ niệm đi niệm lại ba chữ đó, khóe môi không kìm được khẽ nhếch, bật cười khe khẽ.
Ngọc Thanh phái tọa lạc trên đỉnh dãy Linh Vân sơn.
Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng, nàng đã cõng bao lớn xuất phát. Mãi đến tận đầu giờ Mùi, nàng mới thở hồng hộc leo đến được cổng phái.
Trải qua một tháng trời trèo đèo lội suối, thể lực của Giản Hoan tăng lên không ít. Cõng đại bao leo núi ban ngày cũng không cảm thấy quá mệt.
Trước cổng Ngọc Thanh, đã xếp thành năm hàng dài tăm tắp, đều là những thanh niên thiếu nữ từ khắp nơi kéo tới tham gia “Thu đồ đại hội”.
Giản Hoan nhón chân quan sát một lượt, phát hiện trong một hàng người nọ đặc biệt đông, hơn nữa đa phần đều là nữ nhi.
Thu hồi ánh mắt, nàng chọn đại một thiếu niên có vẻ thuận mắt đứng gần đó, chủ động bắt chuyện:
“Vị đạo hữu này, không biết thu đồ đại hội này có trình tự như thế nào?”
Nguyên tác có nhắc đến sự kiện thu đồ này, nhưng cũng chỉ là lướt qua vài dòng, chẳng viết gì chi tiết cả.
Trong kế hoạch của nàng, việc tìm Thẩm Tịch Chi đòi tiền từ hôn và bái nhập Ngọc Thanh phái để tu hành đều là đại sự ngang nhau.
Nguyên chủ từng tu luyện ở Ma tộc, nàng tất nhiên không thể quay lại nơi đó.
Ngọc Thanh phái là đại phái tổng hợp đệ nhất trong Tu Tiên giới, cái gì cũng dạy, cái gì cũng có. Trong đó kiếm tu là chuyên ngành trấn phái, nhưng các hệ khác cũng không hề thua kém.
Nói cho dễ hiểu, Ngọc Thanh phái… chính là đại học Thanh Hoa của giới tu tiên.
Có thể bước chân vào đây, đương nhiên là ước nguyện của bao người.
Thiếu niên nàng vừa bắt chuyện tên là Cung Phi Hồng, thấy nàng chủ động đến gần liền mừng rỡ, nghĩ rằng chắc chắn là bị khí chất anh tuấn của mình hấp dẫn nên lập tức tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
“Ngươi cứ xếp hàng trước đi, đến lượt thì đặt tay lên Trắc Linh Thạch — chính là tảng đá bên kia kìa.” Hắn nhiệt tình chỉ dẫn, “Nếu đá phát sáng, ngươi có thể đăng ký danh tính, nộp lễ nhập môn cùng học phí, rồi chính thức nhập phái. Nếu không sáng…”
Giản Hoan nhướng mày:
“Khoan đã… lễ nhập môn? Học phí?”
Cung Phi Hồng ngẩn ra:
“Ừm, chẳng lẽ không phải sao?”
Giản Hoan vẻ mặt không thể tin nổi:
“Không phải tu tiên đều miễn phí à?!”
Cung Phi Hồng cạn lời:
“Ngươi đi tư thục còn phải nộp phí nhập học, tu tiên lại không cần?”
Giản Hoan: “……”
Thì ra thế giới này… học tu tiên cũng phải đóng tiền học, tiền ăn, tiền ở.
Nhưng nàng nhớ rõ, những bộ truyện tu tiên khác đều nói nhập môn miễn phí, bao ăn bao mặc, còn tặng pháp khí linh thảo nữa kìa?
Tại sao đến phiên nàng xuyên thư lại không thể xuyên đến cái môn phái nào miễn phí cho tử tế? Toàn bộ đều phải tiêu tiền là sao!
Nàng ôm ngực thở dài, thấp giọng hỏi:
“Vậy… học phí, lệ phí nhập môn bao nhiêu?”
“Lễ nhập môn ba ngàn linh thạch một năm,” Cung Phi Hồng nói, “Phí ăn ở thì tùy, có phòng đơn, phòng đôi, cũng có phòng ba người…”
Trước mắt Giản Hoan tối sầm.
Hiện tại trên người nàng không có nổi một linh thạch, toàn bộ gia sản gói gọn trong một cái tay nải rách, vài bộ y phục cũ sờn và một đôi giày nát gót.
Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần — đợi lát nữa đàm phán từ hôn xong, mười vạn linh thạch sẽ vào tay. Đến lúc đó, mấy ngàn linh thạch nhỏ nhoi này, chẳng đáng là gì!
Vốn dĩ nàng định ghi danh trước rồi mới đi tìm Thẩm Tịch Chi. Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng, vẫn nên đi tìm “phú nhị đại” vị hôn phu trước rồi tính tiếp.
Nghĩ vậy, nàng cúi người ôm quyền thi lễ với thiếu niên trước mặt:
“Đa tạ đạo hữu chỉ đường dẫn lối, tại hạ Giản Hoan.”
Cung Phi Hồng cũng ôm quyền đáp lại:
“Tại hạ Cung Phi Hồng.”
Nghe cái tên này, Giản Hoan hơi khựng lại, ánh mắt lập tức trở nên có phần vi diệu.
Người này... cũng là một nhân vật có tên có tuổi trong nguyên tác. Nhưng y như nàng, cũng chỉ là một vai ác nhảy nhót làm nền cho tuyến chính.
Nói đến cũng buồn cười, ít ra nhân vật của nàng còn chết nguyên vẹn, còn Cung Phi Hồng thì... thịt nát xương tan, thê thảm hơn nàng gấp mười lần.
Ai, thân là vai ác... muốn sống tử tế một đời thật sự là khó như lên trời.
Nghĩ vậy, nàng vươn tay, vỗ vỗ vai đối phương một cách đầy đồng cảm:
“Cung đạo hữu, bảo trọng. Có duyên sẽ gặp lại.”
Bàn tay mềm mại khẽ vỗ lên vai khiến Cung Phi Hồng cả người tê dại, gương mặt thoáng đỏ bừng.
Hắn ngượng ngùng nghĩ: “Chén trà còn chưa uống xong, nàng đã nhớ mãi không quên ta rồi sao?”
Trong lúc đang chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào, hắn thấy Giản Hoan xoay người rời hàng, vội vàng gọi lại:
“Giản đạo hữu, ngươi đi đâu vậy? Không xếp hàng nữa sao?”
Giản Hoan hơi thở dài, gương mặt mang vài phần xấu hổ:
“Nói thật với ngươi, hiện giờ ta… không có tiền nộp học phí.”
Cung Phi Hồng sững sờ, thoáng do dự.
Hắn tuy có tiền, nhưng không có nghĩa là tùy tiện vung tiền vì người khác. Có những kẻ vay tiền rồi biệt tích, có những kẻ lại nỗ lực trả nợ từng đồng. Hắn không chắc Giản Hoan là kiểu nào.
Nhưng… giữa đám người đông đúc hôm nay, nàng chỉ chọn nói chuyện với hắn, ánh mắt tinh tường như vậy, nhân phẩm chắc chắn không tệ.
Nghĩ vậy, hắn không chần chừ thêm:
“Nếu ngươi không chê, ta có thể cho ngươi mượn.”
Giản Hoan nghe vậy, cảm động không thôi, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối:
“Đa tạ Cung đạo hữu, nhưng ta đã có cách khác, không dám phiền ngươi.”
Nàng vốn không thích mắc nợ người khác, đây cũng là lý do vì sao ở hiện đại, nàng thà mua nhà trả thẳng, quyết không vay ngân hàng.
Người đời cho rằng mua trả góp có thể chống lạm phát, lại sớm được ở nhà mới. Nhưng phải gánh khoản nợ hàng tháng chỉ khiến nàng bất an.
Nếu chẳng may thất nghiệp thì sao? Nếu một ngày nào đó công việc không còn yêu thích nữa thì sao?
— nàng thà nghèo, nhưng phải tự do.