Chiếc giường này được xem là thứ tinh xảo nhất trong động phủ, không chỉ được tu chỉnh đến vô cùng bằng phẳng mà bên trên còn trải một tấm nệm lụa mềm màu xanh đen. Nệm không quá mềm, nằm lên rất vừa vặn.
Vinh Thanh có hình thể nhỏ bé, có thể cảm nhận rõ ràng bên cạnh nệm mềm xuống một chút, vừa mở mắt, lồng ngực trần trụi của người đàn ông đã ở ngay trước mắt, sợ tới mức hắn cong người lùi lại phía sau, suýt nữa thì ngã xuống, vẫn là được Hách Liên Hồng Triển vươn tay chụp lấy.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười lanh lảnh của Hách Liên Hồng Triển, “Ta nói ngươi có đến nỗi phản ứng lớn như vậy không? Này, cho dù ngươi là mẫu xà cũng không cần sợ đến mức này đi? Ta là người, lại không thể làm gì ngươi, hơn nữa ta cảm giác ngươi hẳn là công mới đúng.”
Ngươi cảm giác? Ngươi lấy gì mà cảm giác?!
Vinh Thanh tức giận đến bốc khói, nhưng đành chịu vì tu vi không bằng người, chỉ có thể tùy ý đối phương ôm trọn vào trong lòng, cảm thụ lồng ngực ấm áp của đối phương.
Khẽ ngẩng đầu lên, Vinh Thanh nhìn vết thương trên vai Hách Liên Hồng Triển đã không còn chảy máu, còn được bôi thuốc bột. Bất quá, nếu muốn hoàn toàn hồi phục để hoạt động tự nhiên thì chắc phải mất một ngày. Nghĩ rằng người này vì cứu mình mà bị thương, cơn giận cũng từ từ tiêu tan.
Nếu lúc này hắn đã là luyện đan sư, thì có thể luyện chế cho người này đan dược trị thương tốt nhất, sau khi ăn vào vết thương sẽ khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Đối phương cũng sẽ không cần phải điều chỉnh tư thế khi nằm để tránh va chạm vào vết thương, cũng không cần tốn một ngày hoặc nhiều hơn để chờ đợi vết thương lành lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT