Hách Liên Hồng Triển không biết những người khác nghĩ thế nào, dù sao tiếp đón cũng đã đánh xong, liền trực tiếp ôm Vinh Thanh rời đi.
Vinh Thanh tự nhiên quấn quanh trên cổ tay Hách Liên Hồng Triển, hắn cũng không chú ý tới động tác của mình đã thành thục tự nhiên đến mức giống như đã làm như vậy rất nhiều, rất nhiều năm.
Trở lại động phủ, Hách Liên Hồng Triển nhìn cấm chế mình đã bày ra trước khi đi vẫn còn nguyên vẹn, khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn Vinh Thanh đang cố ý làm bộ nhìn về nơi khác.
“Ta nghĩ ngươi không ngại nói cho ta biết, ngươi đã rời khỏi động phủ như thế nào mà không hề kích hoạt cấm chế?”
Vinh Thanh trực tiếp gác đầu lên cổ tay Hách Liên Hồng Triển, đôi mắt nhắm lại, hắn là rắn, rắn thì sẽ không nói.
Hách Liên Hồng Triển thở dài, “Thôi được, chúng ta đổi sang câu hỏi khác. Vì sao khi từ trên cây rơi xuống, ngươi không tự bảo vệ mình? Ngươi có tu vi Luyện Khí tam trọng, hoàn toàn có thể tự mình rơi xuống một nơi an toàn. Nếu không có ta ôm lấy ngươi, ngươi nhất định đã bị thương.”
Vinh Thanh một lần nữa ngẩng đầu. Cho nên, vì sao hắn không tự bảo vệ mình lại quan trọng hơn việc hắn đã vượt qua cấm chế rời khỏi động phủ thế nào? Tốt rồi, Vinh Thanh khẽ cúi đầu bĩu môi, có lẽ lúc này hắn nên có thái độ nhận lỗi, dù sao người này cũng đang quan tâm hắn, lại còn thật sự ôm lấy hắn để hắn không bị thương tổn, hắn cũng không phải là loại người không biết tốt xấu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT