Sáng sớm, ánh nắng lọt qua khung cửa hẹp, len qua tấm màn nhăn nhúm, đổ một vệt sáng mỏng xuống sàn.

Lạc Ôn tỉnh giấc sau một đêm dài.

Cô không ngủ sâu. Nhưng cũng không trằn trọc. Cảm giác như thể cơ thể này chưa kịp quen với linh hồn mới. Mỗi chuyển động đều lạ lẫm, nhưng không khó chịu.

Tiếng chim hót đâu đó ngoài ban công. Tiếng xe máy lao qua dưới phố. Tất cả đều rất thật.

Cô ngồi dậy, cầm lấy điện thoại. Giao diện livestream bật lên theo thói quen, thông báo mới hiển thị dày đặc.

Số lượt xem của đoạn livestream hôm qua đã vượt mốc năm nghìn.

Bình luận lên đến gần một nghìn dòng. Donate thì dừng ở con số khiến cô… hơi nhướng mày.

Năm mươi hai nghìn xu.

Cho một buổi livestream kéo dài hai tiếng.

Cô lướt từng dòng bình luận. Cảm xúc người xem đủ loại: thương cảm, thích thú, ngưỡng mộ. Nhưng trong đó, nổi bật lên là vài cái tên lặp đi lặp lại nhiều lần.

VịtBéo: "Đã follow. Hóng tối nay lên sóng tiếp."

Dạ Lang: "Giọng nói có thể giết người."

Cô dừng ở cái tên ấy, như thể nghe thấy tiếng kim rơi giữa đêm.

Dạ Lang.

Người đó hôm qua không lên tiếng nhiều. Chỉ để lại ba câu. Nhưng mỗi câu đều đúng thời điểm. Mỗi câu đều như đang nhìn xuyên qua lớp màn hình mỏng manh, xuyên thẳng đến đáy lòng cô.

Cô không biết người đó là ai. Nhưng trực giác mách bảo đây không phải kẻ tầm thường

Hệ thống hiện ra như một hơi lạnh lướt qua gáy.

[Nhiệm vụ tiếp theo đã sẵn sàng

Nhiệm vụ hằng ngày: phát sóng tối nay, thời lượng tối thiểu một tiếng, giữ người xem trung bình trên 80]

Nhiệm vụ hệ thống nâng cao: tạo hiệu ứng tương tác, thu hút sự chú ý từ ít nhất một nhân vật nổi bật trong bảng xếp hạng top 500

Khen thưởng: mở khóa “kỹ năng biểu cảm tự nhiên lv1”

Lạc Ôn đọc hết, môi hơi mím lại.

Cô không vội mở máy. Chỉ ngồi yên trên ghế, tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm ra khung cửa sổ bụi bặm.

Cô biết những người đứng đầu bảng xếp hạng kia là ai.

Những streamer đã nổi tiếng, có fan đông đảo, có công ty đứng sau lưng. Họ có studio, kịch bản, ekip, có đạo diễn dẫn dắt từng buổi phát sóng.

Còn cô…chỉ có một thân xác bị lãng quên, và một giọng nói khiến người ta lặng đi trong vài giây.Nhưng đó là đủ.

Cô từng không có gì, vẫn từng khiến những kẻ tưởng rằng mình bất khả xâm phạm phải cúi đầu. Trò chơi chỉ vừa bắt đầu. Cô sẽ chơi đến cùng.

Buổi chiều, điện thoại rung lên.

Một tin nhắn từ tài khoản cũ của Tiểu Ngư. Lạc Ôn mở ra.

Tên người gửi: Khánh Linh

Nội dung:

Mày tưởng mày livestream rồi sẽ nổi sao?

Đừng quên mày từng quỳ dưới chân tao ở sân trường.

Không ai thương hại mày đâu.

Lạc Ôn đọc tin, mắt không đổi sắc. Cô đặt điện thoại xuống bàn, nghiêng đầu, khẽ cười.

Quá khứ của Tiểu Ngư từng có một cái tên như vậy.

Khánh Linh  bạn học cùng lớp, hotgirl trường, từng dẫn đầu đám nữ sinh bắt nạt Tiểu Ngư bằng đủ cách từ tin nhắn ẩn danh đến dội nước lạnh trong nhà vệ sinh.

Tiểu Ngư từng sợ hãi, từng im lặng, từng khóc đến kiệt sức vì những trò đùa ác độc ấy.Nhưng giờ, Tiểu Ngư không còn nữa.

Lạc Ôn cúi người, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua màn hình điện thoại, như vuốt một con rắn đang bò tới.

“Khánh Linh...”

Giọng cô mềm đến mức gió thổi qua cũng không nghe rõ.

“Trò chơi mày chơi… tao cũng biết.”

Tối hôm đó, Lạc Ôn lên sóng trở lại.

Góc quay vẫn là chiếc bàn gỗ cũ, ánh đèn vàng yếu ớt và chiếc webcam cũ mèm. Nhưng khán giả đã khác.

Số người xem bắt đầu tăng ngay từ phút đầu tiên.

Ba mươi.

Chín mươi.

Một trăm mười ba.

Rồi chững lại ở một trăm ba mươi hai.

Bình luận dày lên từng dòng, như một cơn mưa đầu mùa.

MâyBuồn: "Cô gái của tui lại lên sóng rồi nè"*

QuỳnhĐen: “Lần này kể tiếp được không? Chuyện hôm qua tui vẫn chưa quên.”

RắnTrongTủ: "Sao em vẫn ở phòng cũ vậy? Cần donate tiền sửa chứ?"

Lạc Ôn xuất hiện sau tiếng nhạc dạo ngắn. Không make up. Vẫn chiếc áo len rộng màu xám, mái tóc buộc lệch, vai hơi trễ xuống để lộ một đoạn da mịn như ngó sen.

“Xin chào.”

Cô cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng ống kính.

“Hôm nay, em sẽ không kể chuyện buồn nữa. Em muốn mọi người nghe một thứ khác.”

Cô rút ra một cuốn sổ nhỏ, mở ra.

“Đây là nơi em viết danh sách những điều mình muốn làm khi nổi tiếng.”

ChúBòLười7 "Nói thử nghe cái nào?"

Dạ Lang: "Đọc đi."

Cô lướt mắt qua dòng tên ấy, nhịp tim thoáng chậm lại một chút.

“Dòng đầu tiên là... mua lại phòng trọ này. Sửa sang nó. Đặt tên lại là... tổ chim.”

Một tràng icon trái tim dội lên.

RắnTrongTủ: "Tổ chim nghe cute quá trời."*

MộngTưởngCủaAnh: "Có cho anh vô ở ké không?"

Dạ Lang: "Chim nào ở đó?"

Lạc Ôn bật cười. Không phải kiểu cười gượng, mà là cười thật. Tay chống má, giọng mềm như sương đêm.

“Chim nhỏ. Mắt ướt. Gãy cánh rồi nhưng vẫn muốn bay.”

Bình luận dừng lại nửa giây.Rồi vỡ òa.

Đêm đó, trong góc phòng tối của một căn penthouse không ai bước vào, Trình Dạ ngồi im nhìn màn hình.

Ly rượu đỏ trên tay anh chưa cạn. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt nghiêng, lạnh nhạt.

Cô gái này… biết cách dùng chính nỗi đau làm thành vũ khí. Không khóc, không than, không trách. Chỉ đứng đó, lặng lẽ khiến người khác tự nguyện quỳ xuống.Cô nguy hiểm và càng nguy hiểm hơn khi cô không yêu ai.

Anh gõ một dòng bình luận cuối cùng trong đêm.

Dạ Lang: "Cô không cần kể chuyện nữa. Chỉ cần ở đó thôi là đủ."

Lạc Ôn đọc thấy, không đáp.

Chỉ hơi nghiêng đầu, chớp mắt một cái, rồi nói chậm rãi.

“Vậy em sẽ ở đây.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play