Trong căn phòng nhỏ chỉ có một bóng đèn tuýp treo hờ hững, ánh sáng lập lòe khiến mọi thứ hiện ra đều mang theo sắc xanh nhợt nhạt. Gió từ chiếc quạt bàn kêu rè rè, lướt qua nền gạch ẩm ướt rồi xoáy vào khoảng trống lặng ngắt.

Lạc Ôn mở mắt.

Đôi mi run nhẹ như cánh bướm. Cảm giác đầu tiên không phải là hoảng hốt, mà là lạnh. Lạnh từ cổ tay, từ gan bàn chân, từ tấm nệm lò xo sờn cũ đang thấm mồ hôi. Mùi ẩm mốc bám chặt trong không khí khiến cô nhíu mày theo bản năng.

Trần nhà loang lổ vết nước. Tường bong tróc. Một bên cửa sổ bị vải thô rách nát che lại bằng băng keo. Mỗi vật dụng đều như bị bỏ rơi từ lâu, không ai chăm sóc, không ai quan tâm.

Không gian này không giống bất kỳ nơi nào cô từng sống. Càng không giống thế giới quen thuộc với những ly rượu đắt đỏ, tiếng nhạc dập dìu, và ánh mắt đàn ông say mê nhìn cô.

Một âm thanh đột ngột vang lên trong đầu, lạnh lẽo như một thanh kim loại quét qua não.

[Chào mừng ký chủ đến với nền tảng livestream toàn dân]

[Hệ thống nhiệm vụ khởi động]

Thân chủ gốc tên Tiểu Ngư, là một nữ sinh vô danh sống đơn độc trong ký túc xá rẻ tiền. Cô từng nuôi ước mơ trở thành streamer nổi tiếng, nhưng bị nhạo báng, bắt nạt, khinh thường. Không bạn bè, không ai yêu mến, không ai nhớ đến. Cô đã tự kết thúc đời mình

Điều kiện sống sót cho ký chủ mới: Hoàn thành ước nguyện của thân chủ cũ. Trở thành streamer đứng đầu toàn mạng. Nếu thất bại, linh hồn sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn

Lạc Ôn không trả lời ngay. Cô chỉ đưa tay lên, chạm vào ngực. Nhịp tim vẫn còn. Cảm giác này… không phải mơ.

Một thế giới mới, một cuộc đời khác và một trò chơi đầy thú vị.

Cô từ từ ngồi dậy, để tấm chăn mỏng rơi khỏi vai. Chạm chân xuống sàn, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của mặt đất xuyên qua lớp tất lủng. Lạc Ôn bước tới trước gương treo tường, vết nứt chạy dài như một con rết bạc.

Trong gương là một gương mặt xa lạ.

Mắt to, nhưng không có thần sắc. Gò má hơi hóp, môi nhợt nhạt, tóc dài xơ xác như chưa từng được chăm sóc. Thoạt nhìn có chút đáng thương, nhưng… tiềm ẩn thứ gì đó khiến người ta khó rời mắt.

Lạc Ôn nhìn kỹ đôi mắt ấy.

Bên trong đôi mắt từng mờ mịt của Tiểu Ngư, giờ đây là ánh nhìn bình thản, sâu như mặt hồ. Là cô, nhưng không còn là cô.

Từ nay, thân xác này thuộc về Lạc Ôn.

Cô gái cũ đã chết. Cô gái mới vừa bắt đầu sống.

Giao diện livestream hiện ra trước mắt như một lớp màn ảnh trong suốt. Dòng chữ nhấp nháy.

[Kích hoạt nhiệm vụ đầu tiên

Livestream lần đầu, đạt ít nhất một trăm người xem trong hai giờ

Nếu thất bại, nhiệm vụ không thể tiếp tục. Sự tồn tại bị xóa bỏ>

Lạc Ôn liếc nhìn căn phòng một lượt. Góc phòng là chiếc laptop đã ngả sang màu vàng cũ. Trên bàn là chiếc webcam loại rẻ, dây cắm lủng lẳng. Bên cạnh là gói mì chưa mở, vỏ bánh bao còn dính dầu mỡ.

Cô rửa mặt bằng nước lạnh. Mỗi giọt nước chạm lên da như thức tỉnh cả một cơ thể.

Cô không trang điểm. Mà cũng chẳng có gì để trang điểm. Chỉ dùng một sợi dây buộc tóc, vén cao mái tóc đen dài, để lộ gương mặt gầy thanh thoát. Áo thun cũ giặt đến bạc màu, cổ áo hơi trễ, lộ xương quai xanh trắng muốt và làn da mịn màng lạ thường trong ánh đèn lạnh.

Cô ngồi xuống trước máy.

Mở phần mềm livestream. Giao diện run rẩy hiện lên.

Tên phòng: Tiểu Ngư sẽ cố gắng

Một cái tên khiến cô mỉm cười.

Không được. Cô xóa dòng chữ, thay bằng tên mới.

Xin chào, em là Lạc Ôn

Màn hình kết nối.

Ánh sáng từ webcam chiếu lên mặt cô, soi rõ từng đường nét. Trên màn hình, gương mặt ấy hiện ra sống động hơn mọi bức ảnh. Một loại khí chất rất khó gọi tên. Không phải xinh đẹp kiểu sắc sảo. Không phải ngây thơ kiểu trong sáng. Mà là một vẻ quyến rũ im lặng, thấm chậm như nước nóng, ban đầu không nóng nhưng càng ngâm càng cháy.

Cô cúi đầu một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính.

Xin chào

Giọng nói dịu dàng bật ra. Không cao. Không mềm quá mức. Mà là kiểu êm tai khiến người ta muốn nghe tiếp.

Hôm nay… là lần đầu em phát sóng

Bình luận đầu tiên hiện lên sau gần năm phút im lặng.

Có người nói chuyện rồi kìa

Trông cũng được phết

Không make up à

Lạc Ôn nghiêng đầu nhẹ, khóe môi cong lên thành một nụ cười mơ hồ. Tay cô khẽ vuốt gấu áo, ánh mắt cụp xuống, như có như không.

"Em không có mỹ phẩm nên… mặt mộc hoàn toàn"

Một bình luận bật ra gần như ngay lập tức.

Thật đấy hả trời

Cái mặt này mà mộc á

Giọng dễ nghe ghê

Ngay sau đó, một cửa sổ donate hiện ra bên góc màn hình.

Tài khoản Dạ Lang vừa gửi 1000 xu

Lý do: Giọng như mộng

Lạc Ôn liếc thấy tên tài khoản ấy. Dạ Lang. Cô không phản ứng quá rõ, chỉ nhè nhẹ nhấn môi dưới, rồi ngẩng lên.

"Cảm ơn anh"

"Chữ anh được kéo nhẹ một chút, mềm như lụa, như thể đã quen miệng từ lâu. Nhưng trong đó hoàn toàn không có ám muội. Chỉ là một câu cảm ơn, vừa vặn đến mức khiến người nghe cảm thấy mình đặc biệt.

Trái tim ai đó phía bên kia màn hình khẽ lỡ một nhịp.

Ở một thành phố khác, trong một căn hộ cao cấp tầng ba mươi, người đàn ông đang vừa nhấp cà phê vừa làm việc ngẩng đầu nhìn màn hình. Giọng nói ấy lọt vào tai anh qua chiếc tai nghe bluetooth, đánh gãy mạch suy nghĩ.

Anh tua lại.

Không sai. Rõ ràng là giọng nói này.

Anh nhìn tên hiển thị góc màn hình. Lạc Ôn.

Tên này… chưa từng nghe qua.

Người đàn ông chống cằm, ánh mắt sâu dần.

Cô là ai

Còn tại phòng ký túc nhỏ xíu kia, Lạc Ôn vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng, tay chống cằm, mắt dõi theo từng bình luận nhỏ li ti chạy trên màn hình.

Mỗi dòng chữ là một phản ứng, một cảm xúc, một cánh cửa.

Cô không gấp. Cô đã từng học cách để đàn ông tự mình bước vào bẫy. Không cần giăng lưới. Không cần thả câu. Chỉ cần đứng đó, mỉm cười, thì họ sẽ tự cởi áo khoác ném xuống đất, quỳ gối nguyện chết dưới chân cô.

Nhưng bây giờ, đây không phải là trò chơi tình cảm. Đây là trò chơi sống còn.

Cô sẽ không thua

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play