Không khí trong phòng vẫn đặc sệt mùi ẩm mốc, nhưng trước ống kính, Lạc Ôn lại như phát ra ánh sáng dịu dàng không thể lý giải. Webcam rẻ tiền không thể làm mờ đi đôi mắt ấy trầm tĩnh, điềm nhiên, giống như cô chưa bao giờ thật sự sống trong nơi này.
Số người xem tăng chậm nhưng ổn định.
Mười ba người.
Rồi hai mươi ba.
Rồi ba mươi tám.
Bình luận bắt đầu nhiều hơn. Những câu hỏi vặt vãnh hiện lên liên tục ở góc màn hình, mỗi dòng là một cá tính, một cảm xúc đan xen.
Vịt Béo :Ê mặt mộc thiệt hả, xinh kiểu này sao chưa nổi luôn vậy
Quỳnh Đen 8Giọng này mà đọc truyện ngủ ASMR chắc tui khỏi ngủ luôn á
ChúBòLười :Thả tim gợi cảm mà không dâm. Đỉnh á
Lạc Ôn không trả lời vội. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc buộc lơi buông hờ một bên vai. Tay cô chạm nhẹ vào chiếc cốc nhựa trước mặt, chậm rãi nói, giọng mơ hồ như gió thoảng.
“Em chưa có ai dẫn dắt. Cũng không quen ai trong nghề này. Em chỉ biết… ngồi trước màn hình, nhìn mọi người và kể vài chuyện nhỏ.”
Cô dừng một nhịp. Đôi mắt cụp xuống. Thanh âm càng nhỏ lại, nhưng rõ ràng.
“Thật ra… cũng có hơi cô đơn.”
Một dòng donate lập tức bật lên.
MộngTưởngCủaAnh đã tặng cho stremer 500 xu "Đừng buồn. Từ giờ có tụi anh ở đây rồi."
Tài khoản: LãoKhóTính đã tặng cho streamer 3000 xu: "Cô đơn mà đẹp vậy thì tôi tình nguyện cô đơn cùng."
Tài khoản: Dạ Lang đã tặng cho stramer 10000 xu: "Nói tiếp đi."
Đôi lông mi Lạc Ôn khẽ run.
Cô thấy dòng tên ấy.
Dạ Lang.
Tài khoản không có ảnh đại diện. Tên hiển thị ngắn gọn, bình luận ít, nhưng số xu tặng lại là cao nhất từ đầu buổi đến giờ.
Người này… đang quan sát.
Lạc Ôn mím môi, rồi bỗng bật cười khe khẽ. Không ai nghe thấy tiếng cười, chỉ thấy khóe môi cô cong lên thành một vòng cung dịu dàng.
“Vậy thì… em kể nhé.”
Cô kể một câu chuyện nhỏ. Về một cô gái học cấp ba, vì muốn livestream mà cầm điện thoại cũ đi vào công viên, ngồi suốt hai tiếng dưới gốc cây để thử thu âm. Không ai xem. Không ai bình luận. Cô chỉ nhìn vào màn hình, đọc tên mình, lặp lại từng chữ trong vô vọng.
“Tiểu Ngư… cố gắng lên.”
“Tiểu Ngư… đừng khóc.”
“Tiểu Ngư… một ngày nào đó sẽ có người xem thôi.”
Cô dừng lại, mắt nhìn thẳng vào ống kính.
“Nhưng ngày đó chưa từng đến.”
Sự im lặng bao phủ vài giây. Những người đang xem đều như nín thở. Không ai lên tiếng. Không ai gõ bình luận.
Rồi dòng đầu tiên bật lên.
MâyBuồn:Chết tiệt. Em kể thế này người ta chịu sao nổi.
RắnTrongTủ :Thề… tự dưng muốn bảo vệ nhỏ này kinh khủng.
Dạ Lang Tiếp tục đi. Tôi nghe đây.
Lạc Ôn cười. Lần này, nụ cười thật hơn một chút. Nhưng ánh mắt vẫn như mặt hồ, phẳng lặng đến mức mọi rung động đều biến thành sóng ngầm dưới đáy.
Một tiếng sau, số người xem vượt mức một trăm.
Thông báo hệ thống hiện lên, chỉ mình cô nhìn thấy.
Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên
Mở khóa kỹ năng cơ bản: Lắng nghe cảm xúc Tăng độ nhạy cảm với tâm trạng người xem
Tặng thưởng: 200 điểm uy tín livestream
Kênh hiện tại xếp hạng 2347 trên toàn bảng
Lạc Ôn đọc lướt qua. Mắt không sáng lên, cũng không vội vui mừng.
Cô biết đây mới chỉ là điểm khởi đầu.
Ở một nơi khác, trên tầng cao nhất của tòa nhà sang trọng giữa trung tâm thành phố, ánh sáng từ màn hình lớn chiếu lên sống mũi thẳng và đôi mắt sâu như đêm.
Người đàn ông đặt ly rượu vang xuống bàn, chăm chú nhìn hình ảnh cô gái kia đang livestream.
Cô không làm gì. Chỉ kể chuyện. Chỉ nói bằng giọng nhẹ như gió thoảng. Nhưng cả người anh… lại như bị kéo về một nơi rất xa. Nơi người ta cô đơn mà không nói ra, chỉ yên lặng ngồi đó, đợi một người tới gần.
Anh bỗng thấy tim nhói lên một cái kỳ lạ.
Tên anh là Trình Dạ. Ngoài đời là cổ đông ngầm của nền tảng livestream này. Trên mạng, anh chỉ có một cái tên Dạ Lang.
Anh cười nhẹ.
Cô gái ấy, không đơn giản.
Và anh… muốn xem xem, cô sẽ chơi ván cờ này như thế nào.
Lạc Ôn, vẫn chưa biết phía sau mỗi lời "nói tiếp đi" là ánh mắt của một người đàn ông đủ sức nắm cả giới livestream trong lòng bàn tay.
Cô chỉ biết, đêm nay, lần đầu tiên trong cuộc đời này, cô không bị bỏ quên.