Hoang đường!

Quá mức hoang đường!

Viễn Sơn đạo tông luôn ca tụng Sở Hàn Kim là "băng thanh ngọc khiết", là đệ nhất thanh chính trong sáu đại tông môn, vậy mà hắn lại ngày ngày mơ thấy những giấc mộng dâm tà không thể mở miệng?

Sở Hàn Kim nhắm hờ đôi mắt đẹp, nhìn căn phòng trước mặt trống không chẳng có lấy một bóng người.

Nhưng cảm giác kia… quá mức chân thực.

Da thịt tiếp xúc, nhiệt độ quấn lấy, mồ hôi đầm đìa sau lưng, sự mềm mại ngưa ngứa đến tận cùng.

Ngay cả tiếng r*n rỉ nghèn nghẹn, bị đè nén rồi dần buông thả, đều là chính hắn phát ra!

...

Nước suối âm ấm áp sát da thịt.

Sở Hàn Kim vươn ngón tay hoạt động một chút, cảm giác cơ thể vẫn còn có chút cứng đờ.

Nhưng hắn có thể xác định, đây đúng là thân thể của mình, không sai vào đâu được.

Tại sao? Vì sao lại như vậy?

Hắn đứng lên khỏi suối, mái tóc đen ướt sũng dính lấy làn da trắng ngần như ngọc, càng làm nổi bật gương mặt tuấn tú và chiếc cằm thanh tú.

Khoác vội nội bào, hắn bước tới trước gương đồng, cúi đầu chăm chú nhìn gương mặt tuấn mỹ tái nhợt. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy chính bản thân mình thật xa lạ.

—— “Có người muốn giết ngươi.”

Lời nói ấy như xoáy vào tâm trí Sở Hàn Kim, khiến mồ hôi lạnh lại tuôn ra khắp sống lưng.

Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ nhẹ.

Trong nội thất, Mộ Liễm Xuân thần sắc ngưng trọng như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì.

Sở Hàn Kim thu lại tâm thần, hỏi chuyện chính sự:
“Sư huynh, đã tìm được Tiết Vô Nhai chưa?”

Mộ Liễm Xuân lắc đầu:
“Vẫn chưa.”

Hắn nhìn quanh trái phải rồi mới trầm giọng nói:
“E rằng… Tiết Vô Nhai đã chết rồi.”

Thiên Táng Hố là nơi đại hung đại sát, ngoại trừ khi được gia cố bằng phù chú trấn áp, đệ tử Viễn Sơn tông chưa từng dám đặt chân tới.

Trước đây từng có tu sĩ Ngũ Bộ mơ tưởng tới bảo vật bên trong, muốn lợi dụng oán khí để luyện sát pháp, kết quả bị lệ quỷ xé thành từng mảnh.

Nhưng Tiết Vô Nhai là môn sinh xuất sắc nhất của Vinh Khô tông trong những năm gần đây, chết không rõ ràng ở nơi đó thì làm sao ăn nói? Nếu lại có liên quan đến hiềm khích giữa Vinh Khô tông và các tông môn khác, càng thêm rối ren.

Sở Hàn Kim nói:
“Còn có một điểm kỳ quái. Thiên Táng Hố được bố trí kết giới, nếu hắn tự tiện xông vào, kết giới hẳn phải cảnh báo bị phá. Nhưng lần này không hề có động tĩnh gì, chứng tỏ Tiết Vô Nhai không phải tự tiện xông vào, mà là có người chỉ cho hắn cách giải kết giới.”

Mộ Liễm Xuân nhíu mày càng chặt hơn:
“Phiền toái rồi.”

Kẻ xúi giục Tiết Vô Nhai là đệ tử Viễn Sơn tông, nếu là hành động tự ý, kết giới sẽ ngăn lại. Nhưng đối phương lại cố ý chỉ hắn cách vượt kết giới, rõ ràng là thật sự muốn hắn chết!

Quả nhiên, tại đại điện Minh Quang, khi nghe được chân tướng, Hành Giang Tín tức giận đến nghiến răng:
“Mộ tông chủ! Bổn tông vốn cho rằng đây chỉ là hành động bồng bột do trẻ tuổi say rượu khinh suất. Nhưng đệ tử của các ngươi lại bố trí kế hoạch chặt chẽ, lợi dụng tính cách đơn thuần của Tiết Vô Nhai, lừa hắn đến Thiên Táng Hố nạp mạng cho lệ quỷ! Các ngươi, Viễn Sơn, rốt cuộc tâm cơ độc ác tới mức nào?!”

Cả điện xôn xao!

Danh môn chính phái kiêng kỵ nhất là lời chỉ trích liên quan đến “tâm thuật bất chính, tâm tư hiểm độc”, huống chi nơi đây còn có mặt sứ giả của sáu tông.

Mộ Liễm Xuân vội vàng nói:
“Hành tông chủ, kẻ chủ mưu đã được tại hạ tra ra, nguyện giao cho quý tông xử trí. Nhưng chuyện này chỉ là cá biệt, không liên quan đến đệ tử khác của bổn môn, xin đừng vơ đũa cả nắm ——”

“Vơ đũa cả nắm? Vậy khi mọi người đều biết rõ là sai trái, vì sao không có một ai ngăn cản?”

Lời lẽ mạnh mẽ, khí thế bức người!

Mộ Liễm Xuân á khẩu không trả lời được.

Tiết Vô Nhai học hành giỏi, diện mạo đẹp, mọi thứ đều xuất sắc, khiến người khác ghen ghét. Đám đệ tử kia không ra tay trực tiếp, nhưng lại thờ ơ lãnh đạm, muốn nhìn xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.

Cho nên, rõ ràng biết là đi chết, bọn họ vẫn mắt lạnh đứng nhìn.

Sở Hàn Kim đứng dậy, chắp tay hành lễ:
“Tại hạ không có ý đào lại chuyện cũ, nhưng trước kia cũng từng có đệ tử bổn môn chết tại Vinh Khô tông. Khi ấy sáu tông đồng tâm hiệp lực truy tìm hung thủ, chẳng ai chỉ trích ai. Hành tông chủ, hiện tại việc cấp bách là phải tìm ra tung tích của Tiết Vô Nhai.”

Sở Hàn Kim mở lời, sắc mặt Hành Giang Tín cũng hòa hoãn hơn.

Không vì điều gì khác — phụ thân của Sở Hàn Kim từng vì sáu tông mà bỏ mạng.

Hành Giang Tín cũng không còn hung hăng như trước, chỉ trầm giọng nói:
“Nguyệt Chiếu Quân nói rất đúng. Tiết Vô Nhai, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Dù bị lệ quỷ xé nát thì cũng phải tìm được phần còn lại. Nếu chỉ đưa một bộ quần áo ra báo cáo, bổn tông tuyệt đối không đồng ý.”

Dứt lời, hắn nâng chén trà lên, không nói thêm một câu.

“Nếu đã như vậy...”

Ngồi bên cạnh, một trong nhị quân của Âm Dương Đạo Tông - Phụ Âm Quân khẽ gõ cây quạt. Mười năm trước y là nam tử tuấn mỹ như ngọc, nhưng sau khi song tu cùng Dương Quân, dung mạo và cử chỉ đều mang vẻ nữ tính, mềm mại như nước.

—— Nói trắng ra, là ẻo lả.

Y lên tiếng:
“Vậy thì mở lại lục tông hội thẩm đi. Sau đó đi một chuyến đến Thiên Táng Hố. Trước hết, phải tìm ra Tiết Vô Nhai.”

Âm Dương Đạo Tông vốn có giao tình với Viễn Sơn tông, lần này mở miệng lại mang ý làm dịu tình hình.

Hội nghị tạm thời kết thúc.

Sở Hàn Kim bước ra khỏi Nghị Sự Đường, trong lòng trĩu nặng, vòng qua mấy lối hành lang quanh co, chuẩn bị trở về Nguyệt Chiếu Ly Cung.

Khi ngang qua sân tổ chức dạ yến, khung cảnh vẫn phồn hoa náo nhiệt như trước, ca múa vui vẻ, tựa như chuyện Tiết Vô Nhai chưa từng xảy ra. Tin tức vẫn chưa lan truyền, trăm vị danh gia vẫn thản nhiên nâng chén, chẳng ai hay biết. Một vài tu sĩ tụ lại bên đình thủy tạ uống rượu, tiếng cười nói vang vang, hưởng thụ vô cùng.

“Tại hạ đến từ Âm Sơn Bắc Lộc, chẳng có tài năng gì nổi bật, xin biểu diễn một khúc ca dao quê nhà để chư vị huynh đệ cùng vui.”

Nói rồi, vị tu sĩ kia bắt đầu thấp giọng ngâm xướng, âm thanh tựa như chim ưng đập cánh, thanh thoát bay bổng, ý cảnh rộng mở.

“Ta từ Bắc Cương đến, sẽ nhảy Hồ Toàn Vũ.”

Một nữ tu trẻ tuổi hứng khởi đứng dậy, tay chân linh hoạt, thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển, phong tư xinh đẹp động lòng người.

“Đây là điểm tâm ngọt ta mang từ quê nhà tới…”

Dưới mái hiên đen kịt phía xa, có một người đeo kiếm đứng lặng. Mặt mày bị bóng tối che lấp, nhưng nhìn ra được hắn đang có hứng thú với không khí náo nhiệt kia.

Việt Lâm chưa lên tiếng thì đã bị nữ tu kia phát hiện, giọng nói to vang:
“Ngươi từ đâu tới? Ngươi biết làm gì?”

Việt Lâm cười:
“Ta cái gì cũng không biết.”

“Không chơi à? Thế thì chẳng thú vị rồi.” Tu sĩ kia lắc đầu, “Chúng ta ai cũng góp vui, ngươi lại nói không biết làm gì, chẳng lẽ không thật lòng muốn kết giao bằng hữu? Ai tin cho được?”

Những người xung quanh cũng cười vang:
“Huynh đệ, lại đây nói vài câu cũng được mà.”

Việt Lâm làm ra vẻ bị thuyết phục, giơ tay hái một chiếc lá cây, đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi ra một giai điệu trong trẻo như tiếng oanh ca trên cành.

Cách đó không xa, Sở Hàn Kim thoáng giật mình.

Hắn dừng bước.

Việt Lâm đang thổi khúc dân ca Giang Nam có tên 《Tạp Đậu Phộng Thụ》. Khúc nhạc này rất thịnh hành ở vùng đất đó, từ những người đội mũ rộng vành đến cả tiểu hài nhi búi tóc quả đào đều biết ngâm nga.

Hồi còn bé, mỗi khi hắn không chịu ngủ, mẫu thân sẽ ôm hắn ngồi bên bờ nước trong đêm trăng, nghe tiếng suối róc rách và khúc nhạc êm dịu ấy.

Còn chưa thổi xong, đã có người gọi:
“Nguyệt Chiếu Quân.”

Giai điệu chấm dứt. Việt Lâm kẹp lá cây giữa hai ngón tay, nhìn về phía hắn.

Sở Hàn Kim vốn không thích giao du, bị gọi lại chỉ đành khẽ gật đầu.

Nữ tu lúc nãy cười hỏi:
“Nguyệt Chiếu Quân, khúc tiểu điều hắn thổi, nghe có hay không?”

Sở Hàn Kim đáp:
“Rất hay.”

Nàng lại cười:
“Nghe nói Nguyệt Chiếu Quân là người Giang Nam, hơn mười năm trước mới theo Viễn Sơn Quân dời cung tới Cửu Giang. Vậy thì khúc Giang Nam điều này, hẳn là khiến người có cộng cảm sâu sắc?”

Sở Hàn Kim khẽ đáp:
“Có.”

“Nguyệt Chiếu Quân muốn ngồi lại một chút không?”

“Không được.”

Trước khi rời đi, hắn liếc nhìn Việt Lâm một cái.

Ý định ban đầu chỉ là vì bất ngờ khi thấy đối phương có thể thổi được khúc nhạc kia. Nhưng không ngờ Việt Lâm sửa lại tay áo, công khai sánh vai đi bên cạnh hắn.

“……”

Trong đêm tối, ánh mắt lạnh lẽo của Sở Hàn Kim xoáy sâu nhìn đối phương.

Việt Lâm cười khẽ:
“Nhìn ta như vậy làm gì?”

Sở Hàn Kim rít qua kẽ răng:
“Ngươi có việc gì sao?”

“Phải có việc mới được nói chuyện với ngươi sao?”

“Không.”

Hắn thản nhiên bổ sung:
“Nhưng ngươi là ngoại lệ.”

Việt Lâm nhướng mày, bật cười:
“Đối với ta thành kiến nặng vậy à? Được rồi, vậy thì ta có việc.”

Sở Hàn Kim ánh mắt lạnh như băng xoáy sang phía hắn.

Việt Lâm bước về phía bụi hoa bên ngoài dạ yến, vẫy tay:
“Nguyệt Chiếu Quân, lại đây.”

Hắn dừng lại sau bức tường phủ kín dây tường vi. Mặt tường khô cằn bị dây leo bao trùm, bên trong là bãi cỏ mọc um tùm, che lấp phần lớn tầm mắt. Nhìn sơ qua giống như một vùng đất hoang chưa được khai phá, mơ hồ vọng ra âm thanh sột soạt quái dị, như có như không, hòa vào gió đêm, thoáng hiện những bóng dáng dữ tợn.

Sở Hàn Kim vừa định hỏi:
“Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”

Việt Lâm giơ ngón trỏ đặt lên môi, khẽ nói:
“Suỵt.”

Từ nơi xa truyền đến tiếng gió nhẹ, xen lẫn âm thanh đứt quãng như tiếng người r*n rỉ.

Ngay sau đó, tựa như có vài hơi thở mơ hồ, tiếng thì thầm nỉ non thấp giọng.

Trong bóng tối, Việt Lâm ra hiệu bằng mắt:
“Nghe thấy gì không?”

Sở Hàn Kim đứng thẳng, cụp mắt.

Hắn chỉ nghe thấy tiếng hơi thở lẫn nhau, chậm rãi dâng cao, xen lẫn những tiếng r*n rỉ mang theo đau đớn mơ hồ.

Gương mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng quay sang nhìn Việt Lâm, ánh mắt lạnh lẽo.

Lý ra, hắn không nên biết đó là gì. Nhưng trong khoảnh khắc, tựa như có tia sét xẹt qua đầu — hắn đột nhiên bóp chặt cổ tay Việt Lâm, trong mắt ánh lên tia máu, như muốn xé toạc hắn ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Nghiến răng, từng chữ vỡ vụn:

“Vô, liêm, sỉ!”

Việt Lâm lại thản nhiên, chậm rãi từng chút một gỡ từng ngón tay trắng như ngọc đang siết chặt cổ tay mình ra.

Hắn nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất, dưới ánh mắt đầy biến sắc của Sở Hàn Kim, “rầm” một tiếng, ném thẳng về nơi phát ra âm thanh.

“Đông!” — Một tiếng động vang vọng trong đêm.

Từ bên trong truyền ra tiếng động phịch bất thường.

Sở Hàn Kim: “……”

Ngay sau đó, dường như có người hoảng hốt, vội vã chạy ra ngoài.

Việt Lâm trở tay nắm lấy cổ tay Sở Hàn Kim, kéo mạnh hắn vào sau bụi tường vi tối mờ, bóng hoa lay động, hương thơm thuần khiết của tường vi hỗn loạn tràn vào mũi, mộng mị mê ly, ánh trăng dường như cũng lay theo từng nhịp gió.

Sở Hàn Kim toan đẩy y ra, nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp phả vào:
“Ngươi muốn để người ta bắt gặp, thấy ngươi đang nhìn trộm người khác giao hoan sao?”

Lời nói trắng trợn, không chút che đậy.

Ngón tay trắng muốt của Sở Hàn Kim siết chặt gần như phát run, nhưng vẫn bị ép chặt vào tường. Hơi thở nóng hổi dừng lại trên hàng mi hắn, mang theo cảm giác hỗn độn, quyến rũ đến nghẹt thở.

Hắn thở gấp, đối diện khoảng cách gần trong gang tấc là đôi mắt kia.

Đồng tử của Việt Lâm không hoàn toàn là màu đen thuần, mà như loài bò sát, con ngươi dựng thẳng, lấp lánh ánh vàng thẫm, hô hấp ẩm ướt, tỏa ra thứ mùi ẩm lạnh tái nhợt kỳ dị.

Việt Lâm mỉm cười, thanh âm chậm rãi:
“Giờ mới biết xấu hổ sao?”

Cách đó không xa, có một bóng người ăn mặc chỉnh tề chạy ra, đảo mắt nhìn quanh, tựa như đang tìm xem ai là kẻ vừa ném đá vào bên trong.

—— Việt Lâm liền nhân cơ hội, càng ép sát vào trong.

Môi hắn dừng lại ngay bên cổ tai Sở Hàn Kim, gần như sắp hôn lên vành tai trắng nõn kia.

Ngay sau đó, lại có thêm một thân ảnh khác lao ra.

Màn đêm mờ tối, nhưng Sở Hàn Kim vẫn liếc mắt là nhận ra hai người kia:
Một người mặc đạo bào của Viễn Sơn tông, người còn lại thuộc Mạt Pháp tông. Trong đó, người mặc đạo bào Viễn Sơn tông có cổ áo thêu phù văn tam giai, hiển nhiên địa vị không thấp.

Mà Viễn Sơn tông xưa nay luôn cấm làm chuyện dâm loạn trong đạo tông.

Thế mà hôm nay, lại dám công khai vi phạm lệnh cấm.

Chờ hai người họ đi xa, Sở Hàn Kim lập tức giơ tay túm lấy cổ áo Việt Lâm, dùng sức kéo mạnh rồi đẩy hắn ra ngoài ba bước.

Gương mặt hắn vẫn lãnh đạm, nước da trắng như tuyết, thần sắc không hề lơi lỏng:
“Ta có gì phải kiêng dè?”

Dù là bắt gặp người khác đang làm chuyện dâm loạn, kẻ nên cảm thấy mất mặt mà giấu đi cũng phải là bọn họ.
Thế mà chỉ vì bị Việt Lâm ép vào bụi hoa kia, làm rối loạn tâm trí, chính hắn lại sinh ra thứ cảm giác như kẻ có tật giật mình.

Việt Lâm mỉm cười, nói:
“Nguyệt Chiếu Quân quả nhiên không cần kiêng dè.”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm:
“Dù sao... Nguyệt Chiếu Quân cũng chưa từng làm chuyện cấm kị trong đạo tông."

“……”

Giọng điệu âm dương quái khí.

Sở Hàn Kim lạnh lùng nhìn y.

Nhưng Việt Lâm lại như không hề nhận ra mình có gì không đúng, chỉ bình thản đối diện ánh nhìn của hắn.

Cảm giác bị áp bách ấy, khiến Sở Hàn Kim bất giác nhớ lại...
Người đàn ông trong những cơn ác mộng mấy đêm liền — một bóng dáng cũng có ánh mắt như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play