Cổ tay hắn lực đạo cực mạnh, tốc độ lại nhanh đến kinh người, như một con bò cạp dữ dằn từ trong khe tối lao ra, chính xác mà siết chặt lấy xương cổ tay của Sở Hàn Kim.
Trong căn phòng tối tăm, kiếm quang vụt sáng rực rỡ. Linh khí bùng lên khiến mái tóc dài tung bay, áo choàng tuyết trắng phấp phới rối loạn như tuyết giữa bão. Sở Hàn Kim rút kiếm ra vài tấc, chuôi kiếm cứng cáp cọ mạnh vào tay đối phương—
"Xoẹt" một tiếng, mạnh mẽ bức lui ngón tay đang siết lấy hắn.
Việt Lâm lùi về sau một bước.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng lệ quỷ gào khóc, như điên cuồng đập ván cửa. Những móng tay dài sắc bén cào lên vách tường, tạo ra âm thanh khiến người ta tê dại cả da đầu!
Chúng đang đói!
Chính là vì khi Sở Hàn Kim và Việt Lâm giao đấu, linh khí vận chuyển, đã khiến lũ cô hồn dã quỷ đang rình rập ngửi thấy mùi người sống. Giờ phút này, chúng phát cuồng vây quanh đây!
Tình thế cực kỳ nguy hiểm, nhưng Việt Lâm lại không chút bối rối. Ngược lại, hắn còn phủi bụi trên bàn đá rồi ung dung ngồi xuống:
“Đã như vậy, Nguyệt Chiếu Quân vẫn nên thu bớt linh khí đi. Nếu không, ngươi với ta còn chưa kịp phân thắng bại, đã bị lệ quỷ xé xác rồi.”
Tiếng gõ cửa của đám lệ quỷ càng lúc càng dữ dội. Thiên táng hố tụ tập hàng ngàn vạn âm hồn, trong đó không thiếu kẻ từng là chính đạo cao thủ hay tà đạo ma đầu. Đối mặt với đám quỷ như bầy châu chấu đói khát, cách duy nhất để sống sót… là ngưng chiến, giữ im lặng.
Sở Hàn Kim nhìn chằm chằm Việt Lâm, trong lòng dần sáng tỏ:
“Ngươi vừa rồi, từ đầu đến cuối không hề đi theo Tiết Vô Nhai, mà vẫn luôn đi theo ta. Cố ý vòng vo, để gặp ta đúng lúc.”
Hắn thu linh khí, cũng ngồi xuống đối diện:
“Ngươi biết rõ Tiết Vô Nhai không còn trong Thiên Táng hố, nhưng vẫn không nói. Cố ý dẫn ta đến đây. Rốt cuộc, vì điều gì?”
Việt Lâm đáp lời rất nhẹ, rất thản nhiên:
“Mục đích rất đơn giản. Ta chỉ muốn xác nhận... ngươi rốt cuộc có phải là thê tử của ta hay không.”
Sở Hàn Kim sầm mặt lại:
“Ngươi không thấy lời đó thật nực cười à?”
Việt Lâm nghiêm túc hỏi lại:
“Chỗ nào buồn cười?”
Sở Hàn Kim lạnh giọng:
“Ta chưa từng gặp kẻ nào nhận không ra thê tử của mình, còn phải dắt người ta tới tận Thiên Táng hố để xác minh.”
Việt Lâm mỉm cười:
“Nguyệt Chiếu Quân, thất lễ rồi.”
Sở Hàn Kim cực kỳ nghiêm túc, không trên mặt không chút ý cười. Đối với kiểu nói năng mập mờ này, y phản ứng nghiêm nghị hơn bao giờ hết:
“Nếu ngươi không rõ, vậy để ta nói thẳng: ta không phải thê tử của ngươi. Ngươi nhận sai người rồi.”
Việt Lâm bất ngờ bật cười khẽ, răng khẽ nghiến:
“Ngươi sợ là đã hiểu sai một chuyện. Ngươi có phải là thê tử của ta hay không—không phải do ngươi nói, mà là do ta quyết định.”
“……”
Sở Hàn Kim ngực phập phồng, cuối cùng cũng không nhịn được, lườm nhìn Việt Lâm một cái.
Từ nhỏ đến lớn, y được dạy dỗ nghiêm chỉnh, tác phong ôn nhã khiêm cung, hành xử đoan chính, luôn luôn là hình mẫu quân tử. Nhưng hiện tại, y nhìn Việt Lâm như thể nhìn một tên điên có bệnh tâm thần nguy hiểm.
Một lúc lâu, hắn rốt cuộc mở miệng:
“Xin hỏi… quý phu nhân đã qua đời rồi sao?”
Việt Lâm hứng thú bật cười:
“Tất nhiên là chưa. Vì sao Nguyệt Chiếu Quân lại hỏi vậy?”
Sở Hàn Kim mặt vô biểu tình:
“Ta chỉ nghĩ… có khi thê tử ngươi qua đời, khiến ngươi đả kích quá lớn, mới hóa điên luôn.”
Việt Lâm cười to, ánh mắt đen nhánh quét từ trên xuống dưới người Sở Hàn Kim:
Thì ra… Nguyệt Chiếu Quân cũng có miệng lưỡi sắc sảo như vậy.”
Nói rồi, hắn liếm nhẹ môi khô khốc, ánh mắt như lửa cháy nhìn chằm chằm vào vạt áo khẽ lộ ra làn da trắng như tuyết nơi cổ Sở Hàn Kim. Ánh mắt chậm rãi dời sang bả vai và lồng ngực, tựa như có thể xé áo mà nhìn trộm bên trong.
Nhưng rồi ánh mắt hắn dừng lại, bình tĩnh hơn, thì thào nói:
“Tính tình… hoàn toàn khác khi đó. Khi đó, ngươi là cỡ nào nhu tình như nước, đơn thuần đáng yêu.”
“……”
Sở Hàn Kim chán nản nhắm mắt lại, trong lòng thầm nhủ, cứ xem như đang nghe một kẻ điên mất vợ nói nhảm cũng được.
Dù sao thì, giới tu chân này... kẻ đầu óc không bình thường đâu có ít.
Hắn lặng lẽ dò xét linh khí còn lại trong cơ thể, tính toán xem nếu tiếp tục nín thở thì còn có thể cầm cự bao lâu, cũng như có thể kéo dài thêm bao lâu trước khi cái tên điên này phát tác tiếp.
Chắc là... cũng không còn lâu nữa. Tiết Vãn đã rời đi báo tin, từ núi xa đã nói người sẽ nhanh chóng đến nơi này.
“Chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Việt Lâm đứng dậy, thong thả đi vòng quanh bàn đá.
Sở Hàn Kim điều hòa hơi thở, đôi mắt sáng khẽ động, như đang đánh giá xem hắn lại muốn bày ra trò gì.
“Hôm nay trước lúc vây săn, ta vốn không quen biết Nguyệt Chiếu Quân. Mới nãy trong tẩm điện, ta cũng không thấy được gì cả. Nhưng nếu ta có thể đoán ra bí mật thân thể của ngươi, thì điều đó chứng tỏ... ngươi với ta không phải lần đầu gặp nhau. Mà là từng có duyên phận khác. Nguyệt Chiếu Quân, ngươi có hứng thú chơi trò này không?”
Sở Hàn Kim thờ ơ lạnh nhạt:
“Không có.”
Việt Lâm không từ bỏ:
“Tại sao?”
Sở Hàn Kim đáp không kiêng nể:
“Tại sao ta phải chơi một trò chơi mà chỉ ngươi là người được lợi?”
“……”
Việt Lâm tiến lại gần, mũi gần như chạm vào gáy của hắn, hơi thở phả ra nhè nhẹ:
“Nguyệt Chiếu Quân quả nhiên thông minh tuđỉnh.”
Sở Hàn Kim nhíu mày, giơ tay đẩy hắn ra:
“Không được dùng linh khí, nhưng ta vẫn có thể dùng quyền cước. Phiền ngươi tự trọng.”
Việt Lâm cười khẽ, lùi lại hai bước:
“Được. Nếu ta thắng, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật kinh thiên động địa. Nếu ta thua, ngươi cũng chẳng tổn thất gì. Nguyệt Chiếu Quân, chơi hay không chơi?”
Sở Hàn Kim không do dự:
“Không chơi.”
“Lại vì sao?”
Sở Hàn Kim lạnh lùng nhả hai chữ:
“Vô vị”
Không khí lặng xuống một lúc.
Việt Lâm đi qua đi lại vài vòng, tựa hồ đã hết cách:
“Ngươi không chơi, thì ta tự chơi. Nguyệt Chiếu Quân, trên vai trái của ngươi có một ấn phù lục sáu nét, thuần đen, giữa có sắc đỏ như máu. Ta nói đúng hay sai?”
Sở Hàn Kim vẫn nhắm mắt:
“Sai.”
Nói xong, hắn mới giật mình nhận ra mình vừa lỡ miệng trả lời, rõ ràng bị đối phương dây dưa đến rối trí, không khỏi hơi nhíu mày.
Sắc mặt Việt Lâm lập tức thay đổi.
Hắn như không thể tin, khẽ liếm môi khô, ép sát lại gần, ánh mắt đen nhánh như muốn thiêu đốt đến tận cốt tủy của Sở Hàn Kim:
“Ngươi... không có ấn ký?”
Cảm giác áp bức khiến người khác khó chịu.
Sở Hàn Kim không chút khách khí, nhấc chân đá hắn văng ra xa hai ba bước, lạnh lùng đáp:
“Không có.”
“Vậy... còn tàn ngân?”
Mắt Việt Lâm đỏ lên, nhìn hắn chằm chằm.
Sở Hàn Kim:
“Nếu ta đã trả lời, thì không phải nói dối. Không có, chính là không có.”
Việt Lâm lùi lại mấy bước, như đang suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm:
“Phải rồi… Ngươi chưa bao giờ nói dối…”
Sở Hàn Kim liếc hắn, giọng chán ghét:
“Ta đã nói từ đầu—ta không phải thê tử của ngươi.”
Việt Lâm mím môi, như vẫn không muốn tin, giọng trầm thấp vang lên:
“Nhưng trong thiên hạ, ta chưa từng gặp ai có khuôn mặt giống đến vậy.”
Sở Hàn Kim lạnh lùng:
“Ngươi không rõ, ta lại càng không thể rõ được.”
Việt Lâm đứng đờ tại chỗ, một lúc sau như bừng tỉnh:
“Khối ngọc sáu câu đó vốn là tà thuật cấm chế, khi ấy khắc vào thân thể ngươi. Nhưng giờ có lẽ đã bị gỡ bỏ, vì vậy... ngươi mới không còn bất kỳ dấu vết gì.”
“……”
Ánh mắt hắn trở nên kiên định:
“Không sai. Nhất định là như vậy.”
Sở Hàn Kim hơi nghiêng đầu, gương mặt tuấn tú tựa ngọc, ánh mắt rũ xuống—không rõ là thương hại hay chỉ đơn thuần là lạnh nhạt:
“Ta đã bồi ngươi chơi một đoạn quá dài rồi. Nếu ngươi vẫn cố tình dây dưa, tiếp tục nói những lời ta chẳng hiểu, vậy thì ta không tiếp chuyện nữa, cũng sẽ không nể tình gì thêm.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, mở cửa phòng tối.
Đúng như dự liệu, Việt Lâm không ngăn cản.
Người này chỉ muốn xác nhận một chuyện. Một khi đã rõ ràng, hắn sẽ không cố ý làm khó. Đây cũng là lý do Sở Hàn Kim chịu ngồi lại nói chuyện cùng hắn đến giờ.
Bên ngoài, sương đỏ cuồn cuộn, mưa máu rơi lả tả. Sở Hàn Kim vừa bước ra, sau lưng vang lên giọng nói lạnh như băng được rèn trong nước đá:
“Ta là kẻ cố chấp, Nguyệt Chiếu Quân. Thứ ta đã nhận định, dù ở chân trời góc bể, cùng trời cuối đất… ta cũng sẽ tìm bằng được —khóa lại bên người.
Hắn nghiến răng, lời nói như chứa máu.
“Ngươi không tin ta, xét về tình cảm ta có thể tha thứ.”
Việt Lâm nói với giọng điềm tĩnh, “Nhưng ta tự nhận mình đã thắng trò chơi, vốn định nói cho Nguyệt Chiếu Quân một bí mật. Hy vọng ngươi ghi nhớ trong lòng.”
Sở Hàn Kim nghiêng mắt nhìn hắn.
Việt Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi nói:
“Có người muốn giết ngươi.”
Sở Hàn Kim lập tức siết chặt chuôi kiếm bên hông!
Từ phía sau sườn núi xa xa, truyền đến tiếng nói xôn xao, rồi có vài bóng người áo đen xuất hiện. Trên y phục của họ có dấu hiệu của sáu đại tông môn, đuổi tan oan hồn đang lởn vởn quanh đây, dẫm lên đống hài cốt nát bấy, bước chân dồn dập lao về phía này.
Số lượng rất đông. Dù chưa kịp nhìn rõ mặt, thì đã nghe thấy tiếng quát đầy phẫn nộ của Hành Giang Tín:
“Tiết Vô Nhai! Ngươi thật to gan!”
Sở Hàn Kim liếc sang Việt Lâm.
Quả nhiên, chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã hóa trở lại bộ dạng ban đầu, đứng phía sau y vài bước.
Nhưng lúc ấy, một câu truyền âm vang lên trong tai Sở Hàn Kim, khàn khàn:
“Mà ta... là đến để cứu ngươi.”
“Tiết Vô Nhai!”
Lại là tiếng hét giận dữ của Hành Giang Tín vang lên.
Ông mặc đạo bào, vừa đi vừa mắng lớn:
“Nghiệt đồ, nghiệt đồ, nghiệt đồ! Ta từng ngưỡng mộ tông chủ, Nguyệt Chiếu Quân, ta vì hắn mà tạ tội, dạy dỗ không nghiêm! Dám xông vào Thiên Táng Hố! Nếu thực sự gây ra đại họa, bổn tông cam nguyện nhận mọi trách phạt! Tiết Vô Nhai!”
Sở Hàn Kim liền đáp lời trước:
“Hành tông chủ không cần nôn nóng, tại hạ… vẫn chưa tìm được Tiết Vô Nhai trong Thiên Táng Hố.”
"Chưa thấy?”
Sắc mặt Hành Giang Tín khẽ biến.
“Chỉ tìm được một bộ đạo bào, một chiếc hoa tai, và một đốt xương ngón tay bị bẻ gãy,”
Sở Hàn Kim chỉ tay về phía căn phòng tối,
“Vật đặt cược trong yến tiệc tối nay, chính là một đoạn xương trong Thiên Táng Hố. Như vậy có thể thấy, Tiết Vô Nhai chắc chắn đã từng vào đó.”
“Vậy thì ——”
Hành Giang Tín còn muốn hỏi tiếp.
Sở Hàn Kim đang định giải thích, không hiểu sao, quanh thân linh lực bỗng chấn động hỗn loạn, tựa như linh khí trong người đột ngột cạn kiệt, bước chân lảo đảo một cái—ngã nhào về phía trước, liền bị Việt Lâm phía sau đỡ lấy, ôm chặt trong lòng.
“……”
Sở Hàn Kim nhắm mắt, lập tức đẩy tay hắn ra.
“Sư đệ? Ngươi sao vậy?”
Có người hỏi.
“Chắc là ở Thiên Táng Hố quá lâu, linh khí đã hao cạn.”
Sở Hàn Kim choáng váng đầu óc, trong người có cảm giác khó chịu rất nhỏ, nhưng y gắng gượng đứng thẳng, khôi phục lại vẻ trầm tĩnh như thường:
“Không đáng ngại.”
Mộ Liễm Xuân nói:
“Vậy ngươi hãy về nghỉ ngơi trước. Việc tìm Tiết Vô Nhai, giao cho ta lo liệu.”
Sở Hàn Kim trở về Nguyệt Chiếu Ly Cung.
Trong ôn tuyền có hòa linh khí, cởi y phục rồi bước vào suối nước nóng để điều dưỡng thân thể, nhanh chóng hồi phục linh khí bị tiêu hao. Hơi nước bốc lên nhẹ nhàng, mảnh lụa mỏng bay lượn, hương thơm dìu dịu lan tỏa, từng đợt gợn nước mơn man gột rửa làn da trắng như ngọc.
Sở Hàn Kim nhắm mắt lại, mí mắt trĩu nặng vì mệt mỏi.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng “rầm”, nước bắn tung tóe. Trước mắt hắn hiện ra một đôi chân căng chặt, thon dài. Tuy không rõ khuôn mặt đối phương, nhưng người nọ lại vươn tay ôm ngang hắn vào lòng.
Sở Hàn Kim cố gắng giãy ra, nhưng không cách nào dùng sức. Khi ấy, hắn mới nhận ra—đây là mộng cảnh.
Hắn bị nam tử kia ôm lấy, bên tai là những lời thì thầm không rõ, nhưng trong ý thức hắn vẫn hiểu được: đối phương đang muốn hắn cởi áo, quỳ gối trên nền đá lạnh.
Sở Hàn Kim bị dẫn dắt, mất đi ý chí, quỳ một chân xuống bên bờ suối.
Sau lưng là một thân thể nóng rực ướt đẫm dán sát vào da thịt hắn.
Và rồi—một cỗ nhiệt lực khó diễn tả bằng lời đột ngột xâm nhập…
===
Sở Hàn Kim mở bừng mắt! Ánh mắt lạnh lẽo như băng, nhìn quanh suối nước nóng trống rỗng—không có lấy một bóng người!