Giang Phán giả vờ trò chuyện một cách vô tình: “Ta nghe lý chính nói Thời đại ca vốn không phải người thôn Lâm Gia, ngươi đến đây săn bắn, vậy bao lâu mới về nhà một lần? Xa nhà lâu như vậy, chắc vợ ngươi phải lo lắng lắm nhỉ?”
Thời Viễn Quy đáp: “Làm gì có vợ nào, ta chưa lập gia đình, sống một mình, nơi này chính là nhà ta rồi.”
Dù đã đoán trước, nhưng chưa từng chắc chắn. Giờ nghe câu trả lời đúng như dự đoán, trong lòng Giang Phán như pháo hoa nổ tung: chưa lập gia đình là tốt rồi, nếu đã có vợ thì hắn sẽ có gánh nặng tâm lý, giờ thì y có thể yên tâm theo đuổi tình yêu!
Y cố tình nói với giọng khoa trương: “Trời ơi, sao lại thế được? Thời đại ca tính tình tốt, săn bắn giỏi, lại còn đẹp trai, sao lại chưa có vợ chứ?”
Thời Viễn Quy bị khen đến hơi ngượng, nhưng cũng vui vì trong lòng Giang Phán, hắn có nhiều điểm tốt như vậy. Tuy trong lòng vui, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Ta đâu có tốt như ngươi nói, ngoài ngươi ra thì chẳng ai dám nói chuyện với ta.”
Giang Phán lắc đầu: “Là do người ta chưa thấy được điểm tốt của ngươi thôi. Tiếp xúc nhiều rồi sẽ không sợ nữa.”
“Cũng không cần đâu, ta không muốn tiếp xúc với quá nhiều người, phiền phức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT