Kỷ Hoài Hương tò mò đi qua và phát hiện ở đây còn trồng cả cây quảng hoắc hương. Bình thường cô hay tiếp xúc với tinh dầu quảng hoắc hương nhiều hơn, thứ tinh dầu màu nâu đậm, hơi đặc, thường lẫn ánh xanh nhạt và có mùi cay nồng hắc mũi. Đây là lần đầu tiên cô thấy cả cây tươi, xanh mướt một vùng. Nghe nói hoa của nó màu hồng nhạt nhưng cô chưa từng được thấy.
Nói đến tinh dầu quảng hoắc hương, cô cũng thường dùng trong chế tác nước hoa. Nghe nói nó có tác dụng kháng khuẩn, hạ nhiệt, giải độc, làm dịu, giúp vết thương mau đóng vảy, thúc đẩy trao đổi chất, tái tạo da, giảm nhiễm trùng, se khít lỗ chân lông, làm săn chắc và dễ chịu làn da, giá trị dược liệu rất cao.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi lén ngắt một mẩu nhỏ từ một cây xanh khác, đưa lên mũi ngửi thì tỏa ra mùi thơm như ngải cứu. Thì ra đó là ngải thảo. Ngải thảo cũng có nhiều công dụng: trị ho, giảm hen suyễn, hạ sốt, tán hàn, cầm máu, chống dị ứng…
Cô nhận ra nhiều loại dược liệu ở đây đều có mùi thơm dễ chịu. Nếu cô đưa một số loại thuốc đông y này vào công thức nước hoa, chẳng phải vừa tạo được mùi hương vừa có tác dụng trị liệu sao? Ý nghĩ đó khiến tim cô đập nhanh, máu như sôi lên.
“Nha đầu thối, cô dám ngắt thuốc của tôi!” Giọng to vang của Sử Tiến Tài đột ngột vang lên từ cửa.
Kỷ Hoài Hương giật mình, vội buông mẩu lá xanh khỏi tay, mỉm cười:
“Xin lỗi Sử gia gia, cháu không cố ý đâu, lần sau không dám nữa. Để tỏ thành ý, lần tới cháu sẽ tặng ông một lọ nước hoa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT