Vì đang là Tết Nguyên Đán nên trường học đã bắt đầu nghỉ, Kỷ Hoài Hương cả ngày đều ở sân khấu họp báo để theo dõi tiến độ. Mãi đến khi Cố Vô Cẩn gọi điện, bảo rằng Thẩm lão thái thái muốn cô đến nhà họ Thẩm ăn cơm tối cùng, cô mới rời đi. Nhìn thấy sân khấu chỉ còn chút nữa là hoàn thiện, cô cảm thấy không có gì đáng lo nên lập tức đồng ý.
Cố Vô Cẩn vẫn còn bận ở công ty, Kỷ Hoài Hương tự về chung cư trước. Trên người đã dính không ít bụi bặm, cô tắm rửa đơn giản rồi thay một bộ quần áo mới.
Dạo này thời tiết khá khô, không còn kiểu ẩm lạnh khó chịu nữa, mà gió lại thổi khá mạnh, làm da mặt hơi rát. Kỷ Hoài Hương lấy một lọ kem dưỡng, bóp một chút ra tay rồi tỉ mỉ thoa lên mặt. Cô dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn, chậm rãi tán đều, lớp kem dưỡng ẩm mỏng mịn như phủ lên một tấm màng sáng bóng, khiến gương mặt trắng trẻo càng thêm tươi tắn, rạng rỡ.
Soi gương, ngay cả Kỷ Hoài Hương cũng thấy bản thân xinh đẹp đến mức không nỡ rời mắt. Không trách Cố Vô Cẩn cả ngày cứ nắm má cô không chịu buông, bất chấp có sạch hay không, thậm chí thích quá còn cắn một cái. Cuối cùng, cô thoa thêm son dưỡng môi, vốn dĩ môi đã hồng tự nhiên, chỉ cần dưỡng nhẹ là sắc môi đã thêm phần tươi tắn.
Khi Cố Vô Cẩn trở về dưới chung cư, trời đã sầm tối.
“Sao bà Thẩm lại mời em sang nhà anh ăn cơm vậy?” Kỷ Hoài Hương vừa đóng cửa xe vừa tò mò hỏi.
Cố Vô Cẩn cúi người, giúp cô thắt dây an toàn. “Bà ngoại nói em là con gái, một mình ở thành phố S, mà hôm nay lại là ngày cuối cùng của năm, nên bảo anh đón em về ăn bữa cơm cùng mọi người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT