Hiện tại, vết thương ở chân của Thực Bạch gần như đã lành hẳn. Băng vải vẫn chưa được tháo, nhưng khi đi lại thì nó không còn dùng chân bị thương nữa. Điều duy nhất đáng tiếc là phần lông bị cháy trước kia quả thật không mọc lại được. Với tính khí kiêu ngạo giống hệt chủ nhân của mình, nó đã ủ rũ mấy ngày liền vì chuyện đó, sau mới chấp nhận. Dù vậy, nó vẫn hay dùng móng vuốt kéo mớ lông xung quanh phủ lên chỗ trọc, như muốn che đi.
“Meo… meo…”
Kỷ Hoài Hương ngồi một bên, nhìn hai con mèo đang ăn.
Thông thường, buổi trưa sẽ có dì giúp việc đến dọn vệ sinh và cho chúng ăn một lần, buổi tối đợi cô tan học mới cho ăn tiếp. So với lúc mới đem về, gầy gò đến nỗi xương sườn nhô cả lên thì Thực Hôi giờ đã béo lên nhiều.
Lúc này, Thực Bạch cứ đẩy cái bát của mình sang phía Thực Hôi, chờ nó ăn xong mới ăn tiếp, còn vươn móng vuốt khẽ xoa lên đầu Thực Hôi, như đang giục mau ăn đi. Cảnh tượng “yêu chiều bạn gái” ấy suýt nữa khiến Kỷ Hoài Hương bật cười.
“Thực Bạch, em đúng là một con mèo trưởng thành rồi, còn biết cưng chiều bạn gái nữa cơ.”
Cô không nhịn được mà xoa đầu nó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play