Mưa đã rơi suốt mấy ngày nay, khắp nơi xung quanh đều ướt sũng, lầy lội. Không khí ẩm thấp như bám dính lấy từng lỗ chân lông, khiến da thịt lộ ra bên ngoài cũng bị phủ lên một lớp ẩm ướt khó chịu.
Khác hẳn với thành phố B khô lạnh, gió buốt thổi ào ào, thành phố S vào đầu đông lại mang theo cái lạnh âm ướt của mưa phùn, rét thấm vào tận xương tủy. Gió không lớn, nhưng cái lạnh ẩm ướt ấy cứ như thể có thể len lỏi tận vào xương cốt.
Kỷ Hoài Hương vốn rất sợ lạnh, nên từ sớm đã khoác lên người chiếc áo lông vũ trắng muốt. Bên trong là áo len cổ cao màu vàng nhạt, vừa vặn tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh xắn và quyến rũ. Mái tóc dài đen mượt buông mềm phía sau lưng, cả người toát ra vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng.
Vừa mở cửa, cô liền thấy Thực Hôi đang ngồi yên bên cạnh cửa cách đó không xa. Vừa thấy cô trở về, nó liền vẫy vẫy cái thân mình màu xám, lập tức chạy tới, ngẩng đầu lên ra hiệu muốn được vuốt ve.
“Meo, meo.”
Bị vuốt ve mấy cái, Thực Hôi thỏa mãn nheo mắt lại, trông vô cùng hưởng thụ. Nhưng chỉ vài giây sau, nó đã xoay người, lon ton chạy đi mất.
Dạo gần đây, vết gãy xương của Thực Bạch hồi phục khá tốt. Vì bị thương, cả ngày nó chỉ có thể nằm im không nhúc nhích, chắc cũng buồn chán đến phát điên. Tối qua, nó rốt cuộc không nhịn được nữa, cố gắng kéo cái chân bị thương đi vòng vòng trong nhà.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT