Đó là lần cuối cùng ta gặp Triệu Phác tại phủ Tể tướng, chỉ là một vạt áo thoáng qua, vậy mà khiến ta ghi hận suốt bao năm.
Về sau, hắn vì chuyện của Lâm Điệp Vân mà đến tìm ta, muốn ta thay nàng ta vào cung làm thư đồng cho Ngũ công chúa Sở Ninh, ta đã châm chọc mỉa mai hắn rất lâu.
Hôm nay, là lần đầu tiên từ sau khi nhập cung ta chính diện gặp lại hắn.
Ta không ngờ hắn sẽ đến nơi này, nội viện của hoàng cung.
Nhưng nghĩ đến việc hắn là cháu trai của Triệu Quý phi, việc ra vào cung đối với hắn chỉ như cơm bữa, cũng chẳng có gì ngạc nhiên nữa.
Ta không muốn nghe hắn dài dòng, liền xoay người bỏ đi.
Triệu Phác bất chợt kéo tay ta lại, mạnh tay giữ chặt.
Ta lập tức giơ tay còn lại lên định tát hắn, hắn liền bắt lấy cổ tay ta, đôi mắt đen thẳm chăm chú quan sát ta.
"Ngươi đã khác xưa rồi."
Ta giật tay thoát khỏi hắn, lạnh lùng nhìn.
Trước kia, ta tự xem nhẹ bản thân, lại đặt người khác lên quá cao.
Ta từng nghĩ hắn như tiên trong tranh, cho rằng hắn chính trực công bằng.
Nhưng về sau, chính mắt ta thấy hắn rõ ràng biết ta bị vu oan, vậy mà vẫn chọn bao che cho Lâm Điệp Vân, ta mới hiểu được một điều:
Con người đều là phàm nhân ăn ngũ cốc mà sống, ai mà chẳng có tư tâm. Hắn cũng chẳng cao quý hơn ta là bao, thậm chí còn bỉ ổi hơn ta.
Ta xoay người rời đi.
Giọng nói của Triệu Phác từ phía sau ta chậm rãi vang lên:
"Thứ người đó để lại trong ngục, ngươi không muốn sao?"
Ta lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Triệu Phác từ tốn mở lòng bàn tay, trong tay hắn là một chuỗi ngọc.
Chính là viên ngọc Tống Độc Hạc từng cầm cố tại y quán để cứu ta.
Lúc ấy thân thể ta suy nhược, lại chẳng muốn sống, bệnh tình cứ tái đi tái lại.
Số nợ tại y quán của Tống Độc Hạc ngày một nhiều, tiền bạc của hắn không đủ để chuộc lại viên ngọc ấy.
Ban đầu, ta hoàn toàn không biết gì.
Là đại phu ở y quán thương tình, mới thì thầm bên tai ta:
"Cô nương, vận khí của cô thật tốt, gặp được một người tốt như thế. Ta không biết cô đã trải qua chuyện gì mà sống không bằng c.h.ế.t thế này.”
“Nhưng cô nương nếu còn tiếp tục như vậy, ta e rằng hắn sẽ tán gia bại sản cũng quyết cứu cô cho bằng được. Cô nương cố mà uống thuốc đi, nhanh khỏi bệnh."
Ta thều thào đáp: "Ta đâu cầu hắn cứu."
Đại phu khẽ thở dài: “Nhưng hắn lại cầu cô sống.”
Một câu ấy, đánh trúng nơi trái tim đã tê dại từ lâu của ta, khiến nó bắt đầu đau, bắt đầu nhói, bắt đầu nghẹn ngào muốn bật khóc.
Sau này, Tống Độc Hạc đến y quán đưa cơm.
Ta cúi đầu khẽ hỏi: "Vì sao lại cứu ta? Ta chẳng đáng."
Đợi đến khi ta ăn xong bữa cơm, hắn mới trả lời:
"Đáng hay không, chẳng phải do người khác nói.”
“Trước kia cũng từng có người khuyên ta, bảo không đáng để làm một số chuyện. Nhưng ta cảm thấy đáng, thì cứ làm thôi. Cô nương, ta nhìn thấy, cô không phải không muốn sống. Cô chỉ tuyệt vọng quá rồi, muốn buông bỏ bản thân để khiến những kẻ từng làm cô tổn thương phải hối hận. Nhưng những kẻ nhẫn tâm làm cô đau, sao lại để tâm đến việc cô có đau không, khổ không?”
“Người khác nghĩ sao không quan trọng, cô nghĩ sao mới quan trọng. Nếu cô nhất định phải nghe lời người khác mới có thể yên lòng, vậy thì ta nói với cô: ‘Trong mắt ta, cô xứng đáng sống.’"
Sau này, ta học được cách viết chữ, dựa vào trí nhớ chép lại lời hắn từng nói, cất vào một chiếc hộp nhỏ, thỉnh thoảng lại lấy ra xem.
Ta nghĩ, vận mệnh của ta cũng không đến nỗi quá bi thảm.
Ít ra, ta thật sự từng gặp một người tốt như thế.
Từ đó ta bắt đầu uống thuốc, ăn cơm, dưỡng bệnh cho thật tốt.
Đại phu trong y quán tìm giúp Tống Độc Hạc một công việc dạy học, nhờ vậy mà hắn có thể trả đủ tiền thuốc, chuộc lại viên ngọc kia.
Từ đó về sau, viên ngọc ấy vẫn luôn đeo trên cổ Tống Độc Hạc, chưa từng rời khỏi người.
Dây đeo ngọc sau này từng bị đứt, là do ta tự tay kết lại cho hắn, nên ta nhận ra được nó.
Đây đúng là của Tống Độc Hạc.
Nhưng làm sao lại nằm trong tay Triệu Phác?
Triệu Phác sao lại dễ dàng đem nó trả cho ta?
Ta hỏi hắn: "Ngươi muốn gì?"
Triệu Phác chậm rãi bước đến, kéo tay ta lại, đặt viên ngọc vào lòng bàn tay ta, điềm tĩnh nói:
"Đây là bồi thường. Từ nay về sau, ta và ngươi không còn nợ nần gì nhau nữa."
Hắn quay người rời đi, áo bào xanh thẫm tung bay, dáng vẻ tiêu sái nhẹ nhàng.
Ta siết chặt viên ngọc trong tay, trong lòng rối như tơ vò.
Lòng người, quả thật khó dò.
Khi ta nghĩ hắn là kẻ ác đến tận xương tủy, lại phát hiện hắn vẫn có một mặt thiện lương.
Thế nhưng, chuyện có còn nợ hay không, không phải một mình hắn nói là xong, chỉ có kẻ chịu tổn thương mới có quyền nói câu ấy.
Ta trở về Ngọc Ninh cung của Ngũ công chúa, vừa bước vào cửa đã bị cung nữ bên người công chúa giữ lại.
Ngũ công chúa tên là Sở Ninh, là nữ nhi duy nhất của cố hoàng hậu Tống thị.
Sau khi thái tử và hoàng hậu qua đời, khi ấy Sở Ninh chỉ mới bảy tuổi.
Hoàng đế không g.i.ế.c nàng, nhưng cũng không đoái hoài gì đến, ném nàng vào chốn thâm cung, mặc nàng tự sinh tự diệt.
Một đứa trẻ bảy tuổi, ai ai cũng có thể bắt nạt.
Ngay cả cung nữ, thái giám lúc không vừa ý cũng có thể đá nàng một cước, không ai chống lưng cho nàng, cũng chẳng ai dám công khai giúp đỡ nàng.
Chỉ có những người từng nhận ân huệ của Tống hoàng hậu mới lén lút mang chút đồ ăn, áo mặc cho nàng.
Nàng lảo đảo vật vờ mà sống đến năm mười một tuổi.
Trong một lần yến tiệc trong cung, nàng vô tình thay Chính Đức đế đỡ một đao.
Chính Đức đế nhìn thấy đứa con gái có ngũ quan giống Tống hoàng hậu như đúc ấy, rõ ràng gầy yếu như chiếc lá liễu, vậy mà khi đỡ kiếm lại dứt khoát kiên cường như thế.