Cảnh tượng ấy khơi dậy chút tình phụ tử đã ngủ quên trong lòng hắn, cũng làm rung động nỗi nhớ thương và ăn năn về cố nhân.

Tống hoàng hậu, dẫu sao cũng là thanh mai trúc mã thời thiếu niên của hắn, là người mà năm xưa ông tự tay trao ngọc như ý.

Người c.h.ế.t thì ân oán cũng theo gió mà bay đi.

Những thị phi trong ký ức đã phai nhạt từ lâu, điều còn đọng lại chỉ là những hồi ức đẹp đẽ.

Hắn nhớ lại khi còn là hoàng tử tầm thường, nàng đã nhất kiến chung tình với hắn.

Hắn nhớ đến nàng từng vụng trộm vá lại vạt áo bị rách khi hắn leo tường ra ngoài.

Họ từng nắm tay nhau đi giữa ngõ nhỏ đèn hoa rực rỡ, từng cùng cưỡi ngựa rong ruổi nơi đồng hoang.

Nhớ đến mùa hè trong rừng, nàng mặc xiêm y đỏ rực, chân trần nghịch nước nơi khe suối, bàn chân trắng nõn nổi bật giữa sắc đỏ rực như cánh hạc.

Nàng khua nước, cũng nhẹ nhàng khuấy động lòng hắn.

Họ từng cùng nhau đi qua thời thiếu niên, thanh xuân, nhưng đến trung niên thì đoạn tình chấm dứt.

Một sắc đỏ rực, một trắng tinh khôi ấy, từ đó vĩnh viễn biến mất khỏi đời hắn.

Hắn có hối hận không?

Hắn hối hận.

Hắn sủng ái Sở Ninh thành công chúa tôn quý nhất trong hậu cung.

Ngay cả Triệu Quý phi cũng phải kiêng dè ba phần.

Mà sau khi có quyền thế trong tay, việc đầu tiên Sở Ninh làm là trừng trị kẻ từng bắt nạt mình:

Ai từng lăng nhục nàng thì đánh, ai từng bức ép nàng thì giết, người từng giúp đỡ mình thì nàng hết mực trọng thưởng, đề bạt.

Nàng vốn là một cô gái rất rõ ràng ân oán.

Nhưng chính những việc ấy, khiến nàng mang tiếng xấu khắp nơi.

Một lần dự thi thơ, danh tiếng của nàng càng rơi xuống đáy.

Hôm đó, mấy vị tiểu thư quyền quý mời nàng đề thơ.

Sở Ninh dựng mày liễu, một cước đá lật bàn giấy, còn sai người đánh cho mấy vị tiểu thư kia một trận.

Lúc ấy mọi người mới kinh ngạc phát hiện, vị công chúa được thánh thượng sủng ái này, lại không biết chữ!

Chính Đức đế từng mời đại nho dạy nàng, nhưng chẳng ai muốn làm thư đồng cho Ngũ công chúa.

Sở Ninh bèn đích thân lập danh sách, chọn nữ nhi từ các gia đình từng tham gia vụ án phế thái tử, ép họ vào cung làm thư đồng.

Nàng đang thay mẫu thân và hoàng huynh báo thù.

Trong số đó, có cả phụ thân ta, Tể tướng Lâm Nhụ Thành.

Thái tử năm xưa nhân hậu đức độ, thông minh đoan chính, đúng là hình mẫu hoàn mỹ của một Đông cung chi chủ.

Nhưng không rõ Lâm Nhụ Thành có quan hệ gì với Triệu Quý phi, ông ta không ưa thái tử, nghiêng hẳn về nhà họ Triệu.

Sau khi thái tử chết, chính ông ta là người tích cực chủ trương lập Tam hoàng tử làm thái tử, chỉ là Chính Đức đế mãi không chịu gật đầu.

Lần này, công chúa chọn thư đồng, các gia đình kia đều coi như xui xẻo, ngầm hiểu là sẽ phải nộp vài nữ nhi ra làm vật tế.

Nhưng Lâm Nhụ Thành chỉ có một nữ nhi duy nhất là Lâm Điệp Vân, người định gả vào nhà họ Triệu.

Ông ta không muốn nàng ta bị gài bẫy trong tay Sở Ninh, bèn nghĩ tới ta, nghĩa nữ trên danh nghĩa, nhưng thực chất là cốt nhục thân sinh.

Ông sai Lâm Thừa Phong đến tìm ta.

Khi ấy, Tống Độc Hạc đã bị giam vào chiếu ngục.

Ta hao tổn tâm trí, chạy khắp nơi tìm cách hỏi thăm tin tức của hắn, nhưng hết lần này đến lần khác bị người ta lạnh lùng cự tuyệt, ánh mắt khinh rẻ.

Lâm Thừa Phong đến trước cửa tiểu viện nơi ta và Tống Độc Hạc cùng ở, thậm chí chẳng buồn đặt chân vào cửa.

Hắn mặc trường sam gấm thêu, viền chỉ vàng, bên hông lấp lánh trân ngọc, đứng trước cửa nhàn nhạt nói:

“Phụ thân bảo ta đến đón ngươi về phủ, đi ngay bây giờ.”

Hắn không hỏi vì sao ta lại một mình ngồi lặng lẽ trong sân, cũng không hỏi vết thương trên trán ta từ đâu mà có.

Hắn chẳng hề quan tâm ta có đồng ý quay về hay không, cứ thế tự tiện định đoạt đường đi của ta.

Hắn vốn là hạng người như thế.

Ngoại trừ mấy chủ tử nhà họ Sở cùng quan lớn trong triều và hoàng thân quốc thích, những kẻ còn lại trong mắt hắn chẳng đáng để gọi là người.

Hắn có thể tùy ý thay họ định đoạt, giẫm đạp lên tôn nghiêm của họ.

Đột nhiên ta chợt hiểu ra, hắn từ đầu tới cuối chưa bao giờ xem ta là muội muội.

Hắn tên Lâm Thừa Phong, “cưỡi gió mà bay lên chín tầng trời”.

Muội muội của hắn tên Lâm Điệp Vân, “cưỡi mây mà bay lên tận trời xanh”.

Còn ta tên Lâm Chi, một cành khô rơi rụng, vương vãi dưới đất, ai đi qua cũng có thể giẫm đạp một bước.

Ta và bọn họ vốn không chung đường.

Bọn họ chưa từng coi ta là người, nhưng ta tự coi mình là người.

Ta tự yêu lấy bản thân, tự cứu lấy chính mình, tự học cách cự tuyệt.

Dù Tống Độc Hạc có không còn nữa, ta vẫn có thể sống với cốt cách của chính mình.

Ta lạnh giọng nói với hắn một câu: “Cút.”

Ánh mắt hắn lạnh đi, như thể muốn nổi giận.

Nhưng ta đã nhấc chiếc cuốc trong tay, vung mạnh bổ về phía hắn.

Một cuốc ấy ta dùng hết sức lực, hắn lảo đảo lùi lại liên tục.

Ta “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại.

Lâm Thừa Phong mắng ta điên rồi.

Ta xách xẻng lên, xúc một xẻng đất từ vườn rau, ném thẳng qua tường viện.

Tiếng mắng chửi của hắn lập tức im bặt, thay vào đó là tiếng phì phì phun đất ra.

Ngày hôm đó, Lâm Thừa Phong tức đến dậm chân bỏ về, thảm hại chưa từng có.

Ta nằm co trong chăn, vừa rơi nước mắt, vừa nghĩ thật nhanh trong đầu:

Ta còn có thể cầu xin ai? Ta nên đến gõ cửa nhà ai? Ta phải làm sao để hỏi được tin tức của Tống Độc Hạc? Ta phải làm sao để cứu được hắn?

Ta hối hận, hối hận vì khi còn ở phủ Tể tướng, đã không cố bám lấy mẫu thân và Lâm Điệp Vân để đi dự yến tiệc của các tiểu thư danh môn.

Hối hận vì thật sự đã nghe lời bọn họ, ngoan ngoãn ru rú trong tiểu viện của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play