Hắn nói:
"Lâm Chi, giữa ta và ngươi là khác biệt một trời một vực. Ngươi không xứng với ta, đừng vọng tưởng những điều không nên. Người phải biết thân phận mình. Ta biết lời đồn kia không phải do ngươi tung ra, nhưng trong lòng ngươi đã có ý nghĩ đó. Vật này trả lại cho ngươi. Nếu còn có lần sau, ta sẽ đích thân lấy mạng ngươi.”
Bàn tay hắn buông ra, ném xuống một chiếc yếm.
Một chiếc yếm thêu uyên ương, của chính ta.
Ta không thể tin nổi, trợn tròn mắt, khuôn mặt nóng rát, như thể cơn đau nơi môi mới kịp phản ứng, lan lên khắp má, tai và cổ.
Triệu Phác bất ngờ rút kiếm dài, một nhát c.h.é.m đứt cổ họng tiểu nha hoàn của ta.
Nha hoàn trừng lớn đôi mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Phác, ánh sáng trong mắt từ tràn đầy hy vọng biến thành tuyệt vọng và sợ hãi.
Máu tươi của nàng b.ắ.n khắp mặt ta.
Thân thể ngã xuống, vũng m.á.u văng lên loang đầy quần áo ta.
Ta sợ đến ngây dại, ta từng thấy người chết.
Nhưng những cái xác kia không chảy thứ m.á.u tươi nóng bỏng như vậy.
Họ hoặc là c.h.ế.t đói, hoặc là trương phềnh vì ngâm dưới nước, hoặc là treo cổ trên cây, hoặc là rơi từ vách đá xuống, hoặc là bị thú dữ gặm nát.
Máu của họ đều đã đông lại, khô cạn, lẫn vào đất mà hóa thành sắc nâu đỏ.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một cảnh m.á.u me đến thế, đầu óc trống rỗng, trí nhớ như dừng lại tại khoảnh khắc đó.
07
Ta bệnh liền mấy ngày, cả người lúc nào cũng mơ mơ màng màng.
Mỗi khi hơi tỉnh lại, ta lại nghe thấy tiếng mẫu thân và Lâm Thừa Phong đang tranh cãi.
Lâm Thừa Phong nói rằng ta không nên khắp nơi gây sự với Lâm Điệp Vân.
"Hết lần này đến lần khác nàng ta cứ tranh giành, như một con hề nhảy nhót, nhà họ Lâm ta khi nào lại xuất hiện loại trò cười thế này? Thật là mất hết thể diện.”
“Nàng ta nếu có bản lĩnh thì thôi đi, đằng này lại chẳng biết tự lượng sức mình, không nhìn rõ bản thân nặng nhẹ bao nhiêu, đúng là trò cười."
"Một đứa là muội muội của con, nó không hiểu thì từ từ mà dạy. Cớ sao con lại dùng bản tát miệng đánh nó như đánh hạ nhân?"
"Hừ, nàng ta có chỗ nào giống thiên kim? Không biết liêm sỉ, vô sỉ đến cùng cực!"
Hắn nói xong, hậm hực bỏ đi.
Mẫu thân tức giận đến bật khóc.
Vừa khóc, bà vừa giận dữ đ.ấ.m xuống giường ta, trách rằng cả ta và huynh trưởng đều khiến bà phải đau lòng mỏi mệt.
Nước mắt của mẫu thân khiến thương thế trong người ta như cũng dịu lại phần nào.
Ta nghĩ, tuy huynh trưởng chán ghét ta, muội muội hãm hại ta, nhưng ít nhất nước mắt của mẫu thân là thật.
Bà thật sự đã vì ta mà khóc, thật sự đã đau lòng vì ta.
Ta thề, ta nhất định sẽ làm một nữ nhi tốt, một hài tử ngoan, tuyệt đối không để mẫu thân phải buồn lòng nữa.
Về sau, ta khỏi bệnh.
Nhưng đôi lúc vẫn nhớ đến tiểu nha hoàn đã c.h.ế.t kia, vẫn thường gặp ác mộng.
Tiểu nha hoàn mới đến bên người ta tên là Thu Yến khuyên ta:
"Cô nương, người đừng nghĩ đến kẻ phản chủ ấy nữa. Nàng ta rõ ràng là si mê Thế tử điện hạ, mới xúi giục người tranh giành, để nàng ta có cớ làm nha hoàn hồi môn, theo gả sang đó. “
“Nàng ta tính toán cho bản thân, mới lén lấy yếm của người đưa cho Thế tử, khiến người phải gánh chịu tai ương. Nàng ta nếu có đầu thai, ắt cũng vào đường súc sinh. Người nhất định phải nghĩ thoáng hơn mới được."
Ta kinh ngạc.
"Ngươi làm sao biết ta bị oan?"
Ánh mắt Thu Yến tràn đầy thương xót.
Nàng nói: "Ai mà không nhìn ra chứ?"
Ai cũng thấy rõ.
Cả gia nhân trong viện đều thấy rõ.
Chỉ có huynh trưởng ta, mẫu thân ta, Triệu Phác, bọn họ đều không thấy.
Không, có lẽ bọn họ thấy rõ đấy.
Nhưng họ muốn nhân cơ hội đó mà cảnh cáo ta, bảo ta đừng sinh vọng tưởng.
Cho nên mới thừa cơ trừng phạt ta.
Bọn họ hợp sức lại, cùng nhau ức h.i.ế.p ta.
Ý nghĩ ấy khiến ta kiệt sức.
Tâm đã bệnh rồi, thân thể yếu nhược cũng chẳng còn muốn lành lại.
Ta mất ngủ, nóng ruột, tóc rụng từng nắm, ánh mắt mỗi ngày một thêm đờ đẫn, lại chẳng rõ rốt cuộc mình không ổn chỗ nào.
Phủ y đến hết lần này đến lần khác, nói rằng ta mang tâm bệnh.
Ánh mắt mẫu thân nhìn ta mỗi ngày một thêm thất vọng, cuối cùng ngay cả quan tâm cũng lười để tâm.
Thu Yến thì sốt ruột.
Nàng nói:
"Cô nương, người mau mau khá lên đi. Nô tì hôm nay nghe lén thấy Đại công tử nói rằng nếu người còn không khỏi, sợ rằng sẽ xung khắc với phong thủy trong phủ, phải đưa người đến trang viên ngoài thành.”
“Người mà thực sự bị đưa đến đó thì kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay. Nơi đó toàn là tội nô, nữ nhân bị đày ra ngoài, người đến đó thì sống sao nổi?”
“Ở trong phủ này, ít ra còn có cơm ăn nước uống. Người sống được rồi, mới có thể tính chuyện khác."
Nàng quả là người tốt.
Ta rơi nước mắt, ép bản thân phải ăn nhiều hơn, phải từng ngày từng ngày tốt lên.
Sau này, ta từng gặp lại Triệu Phác.
Ta thấy hắn liền tránh, gặp là chạy, như thấy ma quỷ.
Lần cuối cùng ta thấy hắn ở phủ Tể tướng là ngày ta bị Tam hoàng tử Sở Dực hạ lệnh, bị loạn côn đánh đuổi ra khỏi phủ.
Khi ta bị lôi xềnh xệch trên đất, ta nhìn thấy một vạt áo nơi hành lang.
Ta chợt nhận ra, từ chỗ hắn đứng, hắn có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh Lâm Điệp Vân vu cáo ta.
Hắn hoàn toàn có thể đứng ra nói rõ sự thật.
Nhưng trong lòng ta chỉ nổi lên một đốm lửa, rồi lại nhanh chóng lụi tắt.
Hắn dựa vào đâu mà phải nói ra sự thật vì ta?
Hắn và Lâm Điệp Vân, hai người bọn họ hận không thể thấy ta c.h.ế.t sớm mới vừa lòng.
Ta trừng mắt nhìn về phía hắn, miệng nức nở, trong lòng đã chìm xuống đáy.
Hắn không bước ra.
Hắn chỉ lặng lẽ đứng sau cột, trơ mắt nhìn hết tất cả...