Nghĩ kỹ lại, hẳn chính là khi ấy, nàng ta đã tráo chiếc vòng, đổi thành giả, lại còn khiến ca ca càng thêm chán ghét ta.
Ngày hôm đó, ta đem mì trường thọ dâng lên.
Ca ca chỉ lạnh nhạt nhìn qua, chẳng hề động đũa.
Hắn nói ta nên chú tâm vào việc đứng đắn, đừng suốt ngày nịnh nọt lấy lòng, kẻo khiến người ta khinh thường.
Bát mì ấy cuối cùng nguội lạnh.
Ta không nỡ bỏ, tự mình ăn hết chỗ mì đã trương phình kia, lại nhận được thêm một câu nhận xét:
"Thật chẳng ra thể thống gì."
Hắn không biết.
Ta từng chịu đói, đói đến mức suýt chết.
05
Cha mẹ nuôi đối xử với ta chẳng ra gì.
Từ khoảnh khắc ôm ta về, họ đã biết rõ ta không phải con ruột của họ.
Giữa mùa đông giá rét, ta bị đuổi ra ngoài giặt đồ.
Giữa tiết đại hàn, ta phải lò mò ra ngoài nhặt củi.
Ta từng ngủ trong ổ chó hoang, từng nằm trên đống rơm khô.
Giữa hè nắng gắt, ta suýt c.h.ế.t khát ngoài đường, chẳng một ai mang cho ta lấy một ngụm nước.
Việc nặng nhọc gì ta cũng làm, vậy mà cơm ăn lại là ít nhất nhà.
Lúc đói đến cùng cực, dù có một con chuột chạy ngang qua trước mặt, ta cũng có thể đưa tay tóm lấy, cắn vài miếng.
Khi con người bị đói, thì chẳng còn lấy một chút tôn nghiêm.
Dù sau này có được ăn no, thì tôn nghiêm cũng chẳng thể lập tức tìm lại mà dùng.
Ta khi ấy, chỉ cảm thấy bỏ bát mì đó đi thì thật uổng quá.
Đó là bát mì trường thọ ngon nhất, đầy đặn nhất mà ta từng ăn, còn ngon hơn tất cả cơm canh trong phủ Tể tướng.
Ngoại trừ việc có lẫn nước mắt trong đó, gần như không có điểm nào để chê.
Ta lại nhớ đến một lần, mẫu thân thấy ta chăm chỉ học nữ công, ánh mắt đầy thương xót kéo tay ta lại, nhìn những vết kim châm nơi đầu ngón tay.
Nhưng nhìn một hồi, sắc mặt bà đột ngột trầm xuống, nhìn ta hồi lâu mà chẳng hỏi gì, rồi quay người vội vã rời đi.
Khi ấy, ta chẳng hiểu vì sao.
Nay thì như có gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, tỉnh ngộ hoàn toàn.
Bà đã nhận ra chiếc vòng vàng nơi cổ tay ta là đồ giả.
Bà tưởng rằng ta đã đem bán chiếc vòng ấy, rồi tìm một cái giả để lừa bà.
Cho nên về sau, bà không còn cho ta thêm thứ gì nữa.
Bởi trong mắt bà, ta đã trở thành hạng người tham tiền quên nghĩa, chẳng xứng đáng nhận thêm gì từ tay bà.
Nhưng tại sao bà không hỏi lấy một câu?
Tại sao chẳng cho ta lấy một cơ hội để biện bạch?
Từ khoảnh khắc ấy, lòng ta đã hoàn toàn nguội lạnh.
Ta đeo chiếc vòng giả trở lại cổ tay.
Về sau, bao lần đối mặt người nhà họ Lâm, ta đều không ngừng vuốt ve chiếc vòng ấy, từng lần, từng lần nhắc nhở chính mình:
Lâm Chi à Lâm Chi, ngươi vạn lần đừng quên những vết thương từng chịu, đừng để lành sẹo rồi lại quên nỗi đau, đừng quên bản thân mình năm xưa đã phải chịu bao tủi nhục.
Và đó cũng là lần đầu tiên ta gặp Tống Độc Hạc.
Hắn lấy chuỗi ngọc của mình, đổi lấy mạng sống của ta.
Còn về Triệu Phác, hắn không chỉ là kẻ thù của Tống Độc Hạc, mà cũng là kẻ thù của ta.
Hắn là vị hôn phu của Lâm Điệp Vân.
Ở phủ Tể tướng, ta đã từng vài lần chạm mặt hắn từ xa.
Hắn sinh ra với dung mạo tuấn mỹ, mặt như ngọc khắc, mày kiếm mắt sao, cốt cách xuất chúng, thích mặc cẩm bào màu xanh lam, mang dáng dấp của một quý công tử ngạo mạn đầy phú quý.
Cô cô của hắn là Triệu Quý phi, người được Chính Đức đế sủng ái nhất.
Trong cung lại không có hoàng hậu, Triệu Quý phi liền nắm giữ phượng ấn.
Tam hoàng tử do Triệu Quý phi sinh ra tuy chưa được phong làm thái tử, nhưng đã sớm được phong làm Thần vương, kéo theo thế lực nhà họ Triệu càng thêm lừng lẫy, được nhiều người nịnh bợ.
Triệu Phác là công tử tôn quý bậc nhất kinh thành, chỉ kém tam hoàng tử.
Gia nhân trong phủ từng lén bàn tán.
Họ nói rằng, nếu không phải ta và Lâm Điệp Vân bị ôm nhầm, thì người đính hôn với Triệu Phác lẽ ra phải là ta.
Ngay cả tiểu nha hoàn bên người ta cũng vì thế mà bất bình thay ta.
Nàng khuyên ta nên chủ động tranh đoạt hạnh phúc của chính mình.
Nàng nói rằng ta vốn đã thua kém Lâm Điệp Vân một bậc, nếu ngay cả chuyện hôn sự cũng bị thua thiệt, sau này trong phủ sẽ chẳng còn ai nhớ ta mới là thiên kim thật sự.
Nàng khuyên ta nghĩ cách nắm lấy trái tim Triệu Phác, tìm cách gả cho hắn mới là chính đạo.
Ta đỏ mặt tía tai, vội quát nàng im miệng.
Ta muốn nói rằng, ta hiểu rõ lễ nghĩa liêm sỉ.
Mẫu thân từng mời nữ phu tử đến dạy ta, dù chỉ ba tháng rồi bị cho thôi, nhưng phu tử đã dạy ta nhiều đạo lý.
Bà dạy rằng con người phải giữ chữ tín, không được lật lọng đổi thay.
Khi ấy, ta vốn chẳng có ý định tranh giành với Lâm Điệp Vân.
Ta biết bản thân không kham nổi danh phận đích nữ của phủ Tể tướng.
Một khi cha mẹ đã nhận nàng, thì nàng chính là đại tiểu thư của phủ, hôn ước với Triệu Phác đương nhiên có giá trị.
Ta cứ ngỡ mình đã làm đúng một chuyện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng về sau, một ngày kia, Triệu Phác cùng huynh trưởng Lâm Thừa Phong lại đến tìm ta.
Họ cảnh cáo ta, bảo ta phải giữ chặt cái miệng, không được ăn nói linh tinh.
Nếu bị bắt gặp bịa đặt gây chuyện, sẽ khiến ta hối hận cả đời.
Hôm đó, Lâm Thừa Phong dùng ‘bản tát miệng’ hung hăng quất vào môi ta.
Môi va vào răng, lập tức rách toạc, chảy máu, nhưng cơn đau lại chậm chạp, chỉ khiến ta cảm thấy tê dại.
Lần đầu tiên trong đời ta mới biết, nhà quyền quý đánh người còn có hẳn một dụng cụ gọi là "bản tát miệng".
Lâm Thừa Phong vứt bản gỗ xuống đất, quay người bỏ đi.
Triệu Phác đi sau mấy bước, nhìn ta thật sâu, nhưng những lời hắn nói ra còn đau hơn cả cú tát kia.