Trong màn đêm, một giọng nam ôn hòa mà ngập ngừng vang lên bên tai ta.

"Cô nương, cô sao thế này?"

Ta mở mắt, liền trông thấy Tống Độc Hạc.

Trong đêm mưa, đôi mắt trong sáng của hắn dưới ánh đèn lồng sáng lên như vì tinh tú.

Ta đã quá mỏi mệt, lạnh lẽo thốt ra một tiếng "Cút."

Đừng ai đến quấy rầy ta tìm cái chết.

Tống Độc Hạc do dự một chút, quay đầu nhìn phủ Tể tướng ở đằng xa, rồi lại nhìn ta, sau đó xoay người đi về hướng khác.

Ta khẽ cười lạnh một tiếng, chấp nhận số mệnh, nhắm mắt lại.

Lúc mới đến kinh thành, ta cứ nghĩ nơi đây là chốn tốt lành, người người đều tươi cười, chẳng giống nơi quê nghèo, ai ai cũng mang nỗi u sầu trên mặt.

Về sau mới biết…

Có những nụ cười là vũ khí, có thể đ.â.m vào tim người ta từng nhát, từng nhát một.

Kẻ giả mạo thân phận ta luôn mỉm cười mà giăng bẫy hãm hại.

Huynh trưởng cũng cười nhạt mà bảo ta là kẻ ngu đần.

Tam hoàng tử cười nhạo mà nói một câu "Đánh, đuổi ra ngoài", liền có thể khiến ta từ nghĩa nữ phủ Tể tướng thành kẻ bị ruồng bỏ.

Cho nên, khi thư sinh kia quay đi, ta chẳng hề ngạc nhiên.

Hắn chắc đã nhìn ra ta bị đuổi khỏi phủ Tể tướng, không muốn đắc tội với phủ ấy, là người thông minh.

Trên đời này, người thông minh mới sống tốt.

Không như ta, ngu ngốc đần độn, mặc người chà đạp, c.h.ế.t đi cũng coi như là giải thoát.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Tống Độc Hạc lại quay về.

Hắn cầm theo một chiếc ô, thấp giọng nói một câu "Đắc tội", rồi nắm lấy tay ta, cố sức cõng ta lên lưng.

Ta không phối hợp, bảo hắn đi đi.

Thế nhưng Tống Độc Hạc không nghe, hắn rất khỏe, cõng ta vững vàng sau lưng, dùng cổ kẹp lấy cán ô, vừa ngốc nghếch vừa khó nhọc mà chạy về phía y quán.

Gió xiên mưa lớn tạt vào mặt hắn, ướt đẫm mái tóc, y phục, khuôn mặt.

Hắn lại chẳng hay biết, còn cố nghiêng ô che về phía ta.

Khóe môi ta cũng khẽ cong lên thành một nụ cười châm chọc.

Ta cứ ngỡ hắn là người thông minh, hóa ra cũng chỉ là một kẻ ngốc.

Trong lòng ta khinh miệt, vậy mà khóe mắt lại ươn ướt, nước mắt hòa lẫn với nước mưa, rơi trên lưng hắn.

Tống Độc Hạc gõ cửa y quán, gấp gáp nói mấy câu với đại phu, ta nghe không rõ từng lời, chỉ lờ mờ biết là hắn không đủ tiền.

Hắn lấy từ cổ ra một viên ngọc châu, sợi dây đã cũ, nhưng được giữ gìn rất sạch sẽ.

Hắn do dự một chút rồi giao viên ngọc cho đại phu, nói rằng xin hãy cứu người trước, chờ hắn quay về lấy tiền sẽ đến chuộc lại.

Có thể thấy viên ngọc ấy rất quan trọng với hắn, hắn vô cùng luyến tiếc.

Nhưng hắn vẫn sẵn sàng dùng nó để đổi lấy mạng ta.

Ta không muốn mang ơn hắn, bèn khẽ nói: "Ta có tiền."

Ta giơ tay lên, nơi cổ tay là một chiếc vòng vàng tơ đỏ rực.

Đó là vật mẫu thân tặng ta vào ngày ta trở về phủ Tể tướng.

Mẫu thân ta vốn là chính thất phu nhân của phủ Tể tướng.

Khi sinh ta, đúng vào lúc đại hồng thủy tràn tới, bà được gia nhân hộ tống chạy lên núi lánh nạn, mà trong ngôi miếu trên núi ấy lại cũng có một sản phụ khác.

Bà sinh ta xong, trớ trêu thay lại bế nhầm hài nhi với người kia.

Hơn mười năm qua, bà vẫn luôn tìm kiếm tung tích ta, đến khi xác nhận được thân phận, liền vội vã sai người đón ta về phủ.

Hôm ấy trời cũng mưa, đường trơn khó đi, xe ngựa lại hỏng giữa đường.

Gia nhân sợ phụ mẫu ta sốt ruột mong chờ, liền bảo ta cầm ô, giẫm nước giẫm bùn từng bước lảo đảo quay về phủ.

Khi ta đến nơi, xuất hiện trước mặt mọi người, ta thấy trong mắt phụ thân là hàn ý lạnh băng, trong mắt mẫu thân là vẻ thất vọng, còn ca ca thì ánh nhìn lạnh như sương, bên cạnh là nụ cười ngọt ngào của giả thiên kim Lâm Điệp Vân.

Mẫu thân trao cho ta chiếc vòng tơ vàng ấy, tùy tiện nói vài câu, rồi bảo ta lui về nghỉ ngơi.

Về đến phòng, ta nhìn vào gương đồng, chỉ thấy một bóng ma.

Tóc ướt bết lại, sắc mặt trắng nhợt pha xanh, môi tím tái không chút huyết sắc, chân dính đầy bùn đất, người thì rách rưới quê mùa.

Lần đầu ta ra mắt ở phủ Tể tướng, thật sự vô cùng thê thảm.

Về sau, cách ta cư xử trong phủ khiến ai cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Mẫu thân từ mong đợi biến thành chán ghét, thật ra cũng chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi.

Chiếc vòng vàng tơ đỏ này là món duy nhất bà từng tặng ta, ta vẫn luôn đeo bên mình, chẳng nỡ tháo xuống.

Nhưng hôm nay, không cần nữa rồi.

Ta tháo vòng ra, đưa cho đại phu.

Đại phu liếc mắt nhìn qua rồi nói: "Giả đấy!"

"Không thể nào!"

Ta như sống lại trong giây lát, lập tức vùng dậy mà quát lớn phản bác, nhưng vì sức yếu lại ngã lăn xuống giường.

Đại phu chẳng buồn cãi, đưa trả chiếc vòng cho ta, rồi nhận lấy chuỗi ngọc trong tay thư sinh, xoay người vào trong sắc thuốc.

Ngực ta như nghẹn lại, tưởng như sắp nổ tung.

Ngón tay ta siết chặt lấy chiếc vòng vàng.

Đó là món đồ bằng vàng duy nhất của ta.

Ta chưa từng nghĩ, ngay cả vàng cũng có thể là giả.

Mẫu thân ta là tiểu thư thế gia, xinh đẹp, giàu có, cao quý.

Bà hoặc là không cho, hoặc là cho thật, sao có thể lấy một món đồ giả để gạt ta?

Ta chợt nghĩ đến Lâm Điệp Vân.

Lần duy nhất ta tháo chiếc vòng ấy trước mặt người ngoài, là vì sinh thần của ca ca.

Nàng kéo ta xuống bếp, bảo ta tự tay nấu cho ca ca một bát mì trường thọ, nói rằng ca ca nhất định sẽ vui mừng.

Lúc ấy, nàng là người thân thiện nhất trong cả phủ đối với ta.

Mà ta quả thực cũng mong được ca ca yêu quý.

Ta cùng nàng vào bếp, ta tháo vòng ra để tiện nấu nướng.

Sau đó đeo lại, cảm thấy hơi khác lạ, nhưng cũng chẳng để tâm.

Bởi đó là chiếc vòng duy nhất, miếng vàng duy nhất của ta, ta không thể phân biệt được sự khác biệt nhỏ nhoi, càng chưa từng nghi ngờ Lâm Điệp Vân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play