Dương Niệm Niệm căng thẳng nhìn ra cửa. Cô không biết khi Lục Thời Thâm phát hiện ra hàng không đúng với mô tả, liệu anh có nổi trận lôi đình không.
Vợ đại học biến thành vợ bán mù chữ, dù là ai cũng không thể chấp nhận được.
Nhan sắc so với hiện thực và sự nghiệp, hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Cùng lúc đó một đôi chân to mang theo giày giải phóng bước vào cửa, nhìn lên là một thân hình vạm vỡ, hai chòm ria mép trên môi trông rất chói mắt, đôi mắt lồi ra như mắt bò trông vừa hung dữ vừa bạo lực, cộng thêm làn da ngăm đen, đúng là một tên thô lỗ chính hiệu.
Dương Niệm Niệm kinh ngạc ngẩn người, miệng hơi hé ra, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô còn nghĩ người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của Dương Huệ Oánh, không thể nói ngoại hình rất xuất chúng, ít nhất cũng phải đoan chính chứ?
"Mau tránh ra, cửa có lớn từng này, anh đứng đây, đoàn trưởng vào bằng cách nào?"
Lý Phong Ích đẩy mạnh người đàn ông vạm vỡ vào trong, sau đó cậu và Lục Thời Thâm lần lượt bước vào.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dương Niệm Niệm, cậu cười hì hì, "Chị dâu, đoàn trưởng đến rồi."
Nói xong, cậu kéo Châu Bỉnh Hành ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm, "Chị dâu mới đến, đoàn trưởng chắc chắn có chuyện muốn nói riêng với chị dâu, chúng ta ra ngoài trước..."
Nói thì nói vậy, nhưng khi đến góc cửa, cậu không có ý định đi xa. Cô liếc nhìn ra cửa, tinh mắt nhìn thấy mũi giày quân nhân màu xanh của một người nào đó.
Cô chú ý thấy Lục Thời Thâm cũng quay đầu lại, rõ ràng cũng phát hiện Lý Phong Ích chưa đi xa. Anh nhíu mày, lộ ra vài phần lạnh lùng. Dương Niệm Niệm không chắc anh có vạch trần cô ngay tại chỗ không, căng thẳng nắm chặt góc áo, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi, cũng không dám nhìn kĩ đánh giá Lục Thời Thâm, cúi đầu không dám lên tiếng.
Vừa nãy chỉ vội vàng liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng đã nhớ được bảy tám phần ngoại hình của anh. Ngũ quan anh sắc nét, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng vừa phải khẽ mím lại, làm cho thần sắc của anh thêm vài phần lạnh lùng, nhưng lại toát lên vẻ chính trực, làn da màu lúa mạch trông rất khỏe mạnh.
Chỉ xét ngoại hình mà nói, Dương Niệm Niệm có ấn tượng không tệ về anh. Kiếp trước cô là một người cuồng nhan sắc, kiếp này cũng không ngoại lệ.
"Cô..."
"Tôi tên Dương Niệm Niệm."
Lục Thời Thâm nghi ngờ đánh giá cô một lúc, vừa định mở miệng, Dương Niệm Niệm đã vội vàng lên tiếng.
Lục Thời Thâm khẽ nheo mắt, "Cầm đồ lên, đi theo tôi." Giọng điệu không có chút ấm áp nào, cũng không biết là bình thường anh nói chuyện như vậy, hay là biết mình bị lừa nên tức giận như thế.
Khi Dương Niệm Niệm hoàn hồn lại, Lục Thời Thâm đã đi đến cửa rồi. Cô vội vàng cầm đồ lên đi theo, vừa hay thấy bóng lưng Lý Phong Ích và Châu Bỉnh Hành hoảng loạn chạy đi.
Cô cũng không dám lên tiếng, đi theo sau Lục Thời Thâm. Lợi thế chân dài của Lục Thời Thâm lúc này được thể hiện rõ, một bước của anh bằng hai bước của Dương Niệm Niệm, cô phải chạy lon ton mới theo kịp bước chân của anh.
Khu nhà ở của gia đình quân nhân ở bên cạnh khu quân đội, đi bộ chỉ mất vài phút. Bước vào sân, đầu tiên là một khoảng đất trống rộng lớn, gần tường rào có rất nhiều luống rau đã được khai hoang, đi tiếp là ba tòa nhà bốn tầng, cầu thang lên lầu đều là cầu thang sắt lộ thiên, đi lên còn phát ra tiếng động trầm đục.
Lục Thời Thâm dẫn cô đến trước cửa phòng 302 ở tầng hai của tòa nhà thứ nhất rồi dừng lại, sau đó lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa. Anh sống trong một căn hộ một phòng khách một phòng ngủ. Đồ đạc bên trong được sắp xếp đơn giản, một cái bàn nhỏ vuông để ăn cơm và một cái bàn học, một cái ghế và hai cái ghế đẩu nhỏ bằng gỗ.
Trên bàn học có hai quyển sách, một cái bình nước nóng và hai cái cốc tráng men. Cửa phòng ngủ bên trong đóng, không nhìn thấy bên trong.
Dương Niệm Niệm vừa đánh giá môi trường trong nhà, thì thấy Lục Thời Thâm quay đầu lại nhìn cô, mặt không cảm xúc nói, "Nói đi, chuyện này là thế nào?"
Dương Niệm Niệm giật mình, lấy hết can đảm nói, "Là như anh thấy đấy, chị tôi học đại học, quen bạn trai mới, không muốn gả cho anh nữa. Mẹ tôi không muốn trả lại tiền cho nhà anh, liền gả tôi đền cho nhà anh.”
Lục Thời Thâm cau mày, "Chị cô và tôi đã đăng ký kết hôn rồi." Cô là con người, sao có thể tùy tiện gả đi đền như một món đồ vật?
"Tên trên giấy đăng ký kết hôn căn bản không phải là tên của chị tôi, tên của chị tôi là Dương Huệ Oánh, còn tôi là Dương Niệm Niệm. Người đăng ký kết hôn với anh chính là tôi, cả nhà anh đều bị mẹ tôi lừa rồi."
Cũng không biết có phải là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đang quấy phá không, cứ nhắc đến chuyện này, Dương Niệm Niệm lại cảm thấy tủi thân, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Cô cứng rắn lau nước mắt, ai ngờ càng lau càng nhiều, cả nước mũi cũng chảy xuống, dứt khoát không thèm lau nữa, mặc cho nó chảy dài trên má.
Thấy cô khóc như mưa, Lục Thời Thâm nuốt lại câu "Lừa dối hôn nhân quân nhân là phạm pháp" vào bụng.
Trong nhà có một người hay khóc nhè đã khiến anh đau đầu rồi, thêm một người nữa thì sao mà chịu nổi?
Anh nhíu chặt mày, "Tôi đưa cô đến nhà ga."
Dương Niệm Niệm vừa nghe vậy liền vội vàng, ngẩng khuôn mặt cứng rắn nhìn anh, "Tôi không đi, lúc tôi đi đã dứt khoát nói với mẹ và anh tôi rồi, tôi sẽ không quay về."
Dương Huệ Oánh không biết Lục Thời Thâm là đoàn trưởng, nên mới để cô gả đến đây, một người đàn ông vừa có ngoại hình đẹp, vừa có năng lực như vậy, nếu mà bỏ lỡ, sau này dù cầm đèn lồng cũng không tìm được.
*Ý của dù cầm đèn lồng cũng không tìm được là cực kỳ hiếm có, rất khó tìm*
Dù sao cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tình cảm có thể bồi dưỡng được. Nếu như quay về, nói không chừng lại bị gả cho người khác. Không về thì cũng không có nơi nào để đi, chi bằng ở lại thử sống chung với Lục Thời Thâm.
Lục Thời Thâm nhìn cô, "Cô có biết ở lại đây có nghĩa là gì không?"
Dương Niệm Niệm gật đầu, "Biết."
Lục Thời Thâm còn trẻ như vậy đã là đoàn trưởng, sau này không gian thăng tiến còn lớn hơn, kẻ ngốc mới ly hôn.
Dương Thiên Trụ có nói một câu không sai, nếu cô ly hôn, sau này chưa chắc đã tìm được người đàn ông tốt hơn Lục Thời Thâm.
Lục Thời Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt, xinh xắn của cô, lại không thể ghét được. Anh mím môi hỏi, "Nghĩ kỹ chưa? Chắc chắn muốn ở lại?"
Dương Niệm Niệm hít hít mũi, đang định nói "Nghĩ kỹ rồi" thì không ngờ vừa thở ra, lại tạo ra một bong bóng nước mũi. Cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lời nói đến bên miệng cũng không thốt ra được, mười ngón chân siết chặt vào đế giày, chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình xuống.
Mất mặt, thật sự là quá mất mặt rồi.....
Lục Thời Thâm không nỡ đối mặt, quay mặt đi, "Cô nghỉ ngơi một lát trước đi, suy nghĩ cho kỹ."
Đợi đến khi Dương Niệm Niệm hoàn hồn, Lục Thời Thâm đã đi mất dạng rồi. Cô đặt bọc hành lý lên bàn, cũng không dám lục lọi đồ đạc lung tung. Cô muốn tìm chút nước rửa mặt, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa trong sân dưới nhà.
Dương Niệm Niệm đứng trên ban công hành lang nhìn xuống, thấy một đám trẻ con đang chơi đùa ở dưới nhà, trong đó có cả cậu bé mà cô đã cứu.
Dương Niệm Niệm đang định gọi cậu bé, thì nghe thấy một cậu bé béo ú nói với cậu bé, "Bố cậu tìm cho cậu một bà mẹ kế, sau này sẽ không thương cậu nữa rồi."
Cậu bé như bị giẫm phải đuôi, hét lớn phản bác, "Cậu nói bậy."
Cậu bé béo ú nói có lý có chứng, "Tôi không nói bậy, mẹ tôi nói mẹ kế đều rất độc ác, ngày nào cũng đánh con nít."
Cậu bé vừa nghe xong, liền òa khóc. Không lâu sau, một bà thím đến dỗ dành đưa cậu bé đi.
Dương Niệm Niệm nghĩ bụng: Cậu bé béo ú này cái miệng hư thật.