May là, Dương Niệm Niệm bơi lội khá giỏi, rất nhanh đã cứu được cậu bé lên bờ. Đợi đến khi cô kéo cậu bé lên, mấy đứa trẻ kia đã chạy đi không thấy bóng dáng đâu cả.

Cậu bé được cứu lên bờ sặc không ít nước, ngây người một lúc mới hoàn hồn, rồi cất tiếng khóc toáng lên, làm đầu óc Dương Niệm Niệm đau như búa bổ.

Cô vỗ vào mông cậu bé hai cái, "Không biết bơi còn đứng gần bờ sông như thế, nếu không phải chị đi qua đây, em đã gặp Diêm Vương rồi. Lần sau còn đến nơi nguy hiểm thế này chơi nữa không?"

"Huhu...không đến nữa..."

Cậu bé dụi mắt, khóc lóc tủi thân như ăn phải nửa cân hoàng liên.

Dương Niệm Niệm cúi đầu vắt khô nước trên quần áo, "Được rồi, đừng khóc nữa, mau về nhà đi, sau này đừng chơi ở những nơi nguy hiểm như thế này nữa."

"An An?" Một giọng nữ trong trẻo bất chợt vang lên từ phía đường lớn.

"Cô giáo Châu." Tiếng khóc của An An khựng lại, thấy người đứng bên đường, lập tức chạy qua. 

Dương Niệm Niệm thấy người quen của cậu bé đã đến, biết chắc cậu sẽ được đưa về nhà an toàn. Quần áo của cô ướt sũng dính chặt vào da thịt, những đường cong của cơ thể đều bị lộ ra rõ ràng. Ở một nơi trang nghiêm như quân đội, điều này không hay ho chút nào, cô không muốn vừa mới đến nơi này đã bị người ta bàn tán.

Dương Niệm Niệm đi đến sau một gò đất cao gần đó, thấy xung quanh không có ai, liền thay bộ quần áo ướt ra.

Cùng lúc đó, một người đàn ông với dáng người rắn rỏi, cao lớn, nhíu mày chạy ra từ khu quân đội. Nhìn thấy An An không sao, lông mày anh mới thả lỏng ra. 

Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm, đường nét khuôn mặt mượt mà như được điêu khắc, làn da màu lúa mạch mang lại một cảm giác an toàn. Bộ quân phục màu xanh lá được anh mặc không một nếp nhăn, hoàn toàn khác biệt với những người đàn ông luộm thuộm thường thấy.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trái tim Châu Tuyết Lệ đập loạn xạ không kiểm soát, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh để bắt chuyện với anh, “Đừng lo, An An không sao rồi."

Lục Thời Thâm nhìn về phía bờ sông, ở đây ngoài Châu Tuyết Lệ không còn ai khác, nói với cô một câu, "Cảm ơn."

Châu Tuyết Lệ ngây người một lát, nhận ra Lục Thời Thâm đã hiểu lầm cô là người cứu An An, cô thuận nước đẩy thuyền, không giải thích gì, còn đứng trên cương vị của một giáo viên để trách mắng vài câu.

"Đoàn trưởng Lục, em biết anh rất bận, nhưng cũng không thể lơ là con cái được. Bình thường anh nên quan tâm An An nhiều hơn. Chơi gần bờ sông rất nguy hiểm, lỡ mà thật sự xảy ra chuyện gì, hối hận cũng không kịp nữa."

Lục Thời Thâm gật đầu, anh liếc nhìn An An, khiến An An rụt đầu lại sợ bị mắng. An An không dám kể lại chuyện mình bị rơi xuống nước, càng không dám nhắc đến chuyện người phụ nữ cứu cậu đã đánh cậu, cậu cúi mặt không dám nói một tiếng.

Lục Thời Thâm không hề có ý mắng cậu bé, giọng điệu bình thản, "Lại đây, bố đưa con về thay quần áo."

An An thấy Lục Thời Thâm không nổi giận, liền thở phào nhẹ nhõm, buông tay Châu Tuyết Lệ đi qua.

Thấy hai người sắp rời đi, Châu Tuyết Lệ lấy hết can đảm la lên một tiếng, “Đoàn trưởng Lục, em biết công việc của anh đặc thù nên khá bận, nhưng sự an toàn của An An cũng rất quan trọng. Bình thường thứ bảy, chủ nhật em cũng không có việc gì, nếu như anh không ngại, lúc nào rảnh, em có thể đến kèm An An học, như này vừa có thể cải thiện thành tích học tập của An An, lại vừa đảm bảo an toàn cho An An."

"Không cần." Lục Thời Thâm gần như không hề do dự, trực tiếp từ chối thẳng ý kiến của Châu Tuyết Lệ.

Bước vào khu nhà ở của gia đình quân nhân, An An lấy hết dũng khí hỏi, "Bố, sao bố không cho cô giáo Châu kèm con ạ?"

"Ảnh hưởng không tốt." Lục Thời Thâm kiên nhẫn dạy bảo, "Bờ sông nguy hiểm, không có người lớn bên cạnh thì đừng đến, lúc nào có thời gian bố sẽ dạy con bơi."

Sau khi Dương Niệm Niệm bước ra từ phía sau gò đất, trên đường lớn đã không còn một bóng người. Phía trước chính là khu quân đội, cô có chút căng thẳng.

Cổng khu quân đội có hai người lính gác trẻ tuổi, nhìn khoảng chừng hơn hai mươi tuổi. Dương Niệm Niệm mạnh dạn tiến lên, "Chào anh, tôi tìm Lục Thời Thâm, tôi là vợ anh ấy."

Lời vừa thốt ra, Dương Niệm Niệm suýt nữa tự cắn phải lưỡi của mình. Nói ra những lời này thật là sến súa, lưỡi cô sắp xoắn lại rồi.

"Cái gì?" Lính gác tưởng mình nghe nhầm, không nhịn được hỏi lại, "Cô là ai?"

Lần này ngược lại Dương Niệm Niệm lại nói trôi chảy hơn, "Vợ của Lục Thời Thâm."

Hai người lính gác nhìn nhau, trong mắt cả hai đều đầy vẻ kinh ngạc. Đoàn trưởng kết hôn từ lúc nào vậy?

Người lính gác đứng trước mặt Dương Niệm Niệm nhìn cô một lúc, vừa đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, mặt người lính gác đỏ bừng, "Cô chờ ở đây một chút, tôi đi báo cáo."

Dương Niệm Niệm đợi ở cổng mấy phút, không lâu sau, người lính gác dẫn theo một người quân nhân trẻ mười tám, mười chín tuổi đến. Cậu quân nhân này có làn da ngăm đen, nói chuyện với chất giọng địa phương miền Nam, trông khá thân thiện. Người còn chưa đến gần, cậu đã nhe răng cười tươi chào hỏi.

"Chị dâu, chị đến rồi."

"Đoàn trưởng cũng thật là, chuyện chị đến lớn như vậy, anh ấy cũng không báo trước với bọn em một tiếng. À đúng rồi, em tên là Lý Phong Ích, là cần vụ của đoàn trưởng. Em đã cho người đi thông báo cho đoàn trưởng rồi, chị vào trong nghỉ ngơi một lát trước đi."

Lý Phong Ích không hề khách sáo, nói một tràng dài. Dương Niệm Niệm nghe cái tên nghe có vẻ già dặn của cậu, không khỏi bật cười, cảm thấy người này rất dễ gần, cô gật đầu cười rồi đi theo sau cậu vào khu quân đội. Một nhóm quân nhân đang luyện tập trên sân tập, chú ý thấy trong khu quân đội đột nhiên có một cô gái lạ mặt xinh đẹp đến, tất cả đều đồng loạt nhìn sang.

Chuyện này khiến vị huấn luyện viên của họ tức giận không thôi, hét lớn vài tiếng, trực tiếp phạt cả đội chạy 30 vòng quanh sân.

Lý Phong Ích cười hì hì nói, "Chị dâu, chị đừng để ý nhé."

"Sao thế được, bọn họ rất đáng yêu mà." Dương Niệm Niệm cũng bật cười, bỗng nhiên cảm thấy nơi này có vẻ không tệ. Khắp nơi đều là những khuôn mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống, thoải mái hơn nhiều so với ở trong làng.

Lý Phong Ích cười ngượng, gãi gãi sau gáy, "Chị dâu, em vẫn là lần đầu tiên nghe có người dùng từ đáng yêu để miêu tả những người đàn ông to lớn như chúng em đấy."

Dương Niệm Niệm cười không nói gì. Cô đi theo Lý Phong Ích đến phòng tiếp khách.

"Chị dâu, chị chờ ở đây một lát, đoàn trưởng sẽ đến ngay." 

Cậu ấy là một người đàn ông ở lại đây cũng bất tiện, cậu dặn dò vài câu, rót cho Dương Niệm Niệm một cốc nước liền rời đi.

Dương Niệm Niệm nhìn chiếc cốc tráng men đặt trên bàn, trên đó in năm chữ lớn "Vì nhân dân phục vụ", rất hợp cảnh.

Không đúng, vừa nãy Lý Phong Ích luôn gọi Lục Thời Thâm là gì nhỉ? Đoàn trưởng???

Anh ấy không phải là đại đội trưởng sao? Sao lại trở thành đoàn trưởng rồi? Thăng chức cũng không nhanh đến vậy chứ?

Đang suy nghĩ thất thần, bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân. Tưởng là Lục Thời Thâm đã đến, cô vội vàng ngồi thẳng người, kết quả người đến chỉ liếc vào bên trong một cái rồi đi thẳng.

Dương Niệm Niệm thở phào, thầm cười nhạo sự căng thẳng của bản thân. Sau đó, lại có vài người quân nhân mặc quân phục đi ngang qua cửa, tất cả đều liếc nhìn vào một cái rồi đi luôn. Dương Niệm Niệm cảm thấy buồn cười, những người này rõ ràng là đến xem cô, nhưng lại giả vờ như đi ngang qua, thật là dễ thương quá đi mất.

Cô bỗng nhiên rất tò mò, Lục Thời Thâm rốt cuộc là người như thế nào, những người này mới tò mò về vợ anh đến vậy.

"Đoàn trưởng, chị dâu thật sự rất xinh đẹp, em thấy chị ấy trông yếu ớt, trên đường đến chắc chắn đã chịu không ít khổ..." Giọng nói của Lý Phong Ích vọng vào từ bên ngoài, nghe âm thanh hình như khoảng cách chỉ còn cách cánh cửa hai, ba bước chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play