Âm lịch mùng 5 tháng 5 năm 1983, đúng vào dịp Tết Đoan Ngọ, khi nhà nhà người người đang tưng bừng vui vẻ chào đón ngày lễ chỉ có một lần trong năm, thì trong nhà họ Dương ở thôn Dương Thụ lại là cảnh con gái khóc, mẹ lau nước mắt.
Chỉ một tiếng trước, cô em gái thứ hai của Dương Thiên Trụ - Dương Niệm Niệm vừa mới nhảy sông tự tử. May mà được cậu con trai cả nhà trưởng thôn cứu kịp thời, mới may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Hoàng Quế Hoa nắm chặt tay cô con gái thứ hai, hoàn toàn không màng đến việc con gái vừa mới tỉnh lại sau khi tự tử, khóc lóc van xin không dứt:
“Niệm Niệm, mẹ quỳ xuống cầu xin con được không? Con đồng ý lấy Lục Thời Thâm đi mà! Nó tuy không phải sinh viên đại học, nhưng nó là quân nhân, có công việc biên chế ổn định, con lấy nó thì sau này cuộc sống nhất định sẽ tốt, chắc chắn sẽ không phải chịu khổ.”
Dương Niệm Niệm nhìn thấy đến giờ phút này mà Hoàng Quế Hoa vẫn cố gắng thuyết phục mình gả cho Lục Thời Thâm, nước mắt cô bỗng chốc trào ra không kiểm soát.
“Mẹ, chị là con của mẹ, con cũng là con của mẹ, mẹ làm vậy có phải là quá thiên vị rồi không?”
Còn chưa đợi Hoàng Quế Hoa lên tiếng, Dương Thiên Trụ đã giành nói trước:
“Niệm Niệm, em thật sự muốn mẹ quỳ xuống cầu xin em à? Ba bọn mình mất sớm, một mình mẹ nuôi lớn bọn mình không dễ dàng gì. Lục Thời Thâm có công việc ổn định, em gả qua đó chắc chắn không bị đói. Mẹ với anh còn có thể hại em chắc?”
Dương Niệm Niệm lau nước mắt, cười lạnh:
“Lục Thời Thâm tốt như vậy, sao mấy người không để chị lấy anh ta? Người anh ấy muốn lấy vốn dĩ là chị, không phải sao?”
Cô bỗng thấy những giọt nước mắt vừa rồi thật không đáng chút nào.
Thực ra cô không phải là em gái của Dương Thiên Trụ, Dương Niệm Niệm thật đã chết đuối khi nhảy sông.
Cô là sinh viên đại học thế kỷ 21, cũng tên là Dương Niệm Niệm. Hôm đó là thứ sáu, cô thức đêm chơi game, thua liền 10 trận, tức đến mức lịm đi, mở mắt ra thì đã xuyên đến nơi này.
Trong đầu cô có ký ức của thân thể này, biết được lý do nguyên chủ tự tử, chỉ có thể nói là quá bất công.
Hoàng Quế Hoa từng lấy hai đời chồng. Với người chồng đầu tiên, bà sinh ra Dương Thiên Trụ và Dương Huệ Oánh. Khi con gái còn nhỏ, chồng đã mất. Sau đó bà dẫn theo hai con tái giá với người chồng thứ hai, sinh ra Dương Niệm Niệm.
Vì gia cảnh khó khăn, bà không cho Dương Thiên Trụ đi học, bắt ở nhà làm ruộng. Vì chuyện này, anh ta luôn oán hận bố dượng.
Năm Dương Niệm Niệm mười ba tuổi, người chồng thứ hai của Hoàng Quế Hoa cũng qua đời. Bà không tái giá nữa, một mình nuôi ba đứa con.
Hoàng Quế Hoa thiên vị con gái lớn và con trai, người bà ít quan tâm nhất chính là Dương Niệm Niệm. Trớ trêu thay, con gái không được thương lại là người hiểu chuyện và hiếu thảo nhất. Khi mẹ nói không đủ tiền cho cả hai chị em đi học, Niệm Niệm đã chủ động xin nghỉ học ở nhà làm việc kiếm tiền để nuôi chị gái học tiếp.
Sau kỳ thi đại học, chị gái không nhận được giấy báo trúng tuyển, còn tưởng là trượt rồi. Đúng lúc đó có bà mối đến mai mối, giới thiệu chị Dương Huệ Oánh cho Lục Thời Thâm, vì đối phương là quân nhân, tạm thời không thể về được, hai bên chỉ xem qua ảnh và rất hài lòng, hôn sự cứ thế định xong.
Vì đối phương bận rộn chưa về được, người nhà bên nam đã gửi trước 20 tệ tiền đính hôn, trong thế kỷ 21 chỉ là một cốc trà sữa, nhưng ở thời đó là một khoản chi tiêu nửa năm của nhà bình thường. Nghe nói Lục Thời Thâm là trung đội trưởng trong quân đội, trẻ tuổi tài năng, tiền đồ rộng mở. Từ sau khi đính hôn, ai gặp Huệ Oánh cũng khen cô có phúc.
Không ngờ mới đính hôn chưa đến một tháng, Dương Huệ Oánh lại nhận được giấy báo đỗ đại học. Bên nhà trai sau khi biết chuyện này rất vui mừng, còn đặc biệt gửi thêm 50 tệ, nói sẵn lòng chu cấp cho Huệ Oánh học xong đại học. Đáng lý ra là chuyện vui cho cả hai bên. Nhưng không ngờ chỉ mới học được một năm, Dương Huệ Oánh đã thay lòng.
Yêu đương lúc đang học thì thôi đi, người yêu cô lại chính là bạn trai của Dương Niệm Niệm. Vốn dĩ chuyện đã đủ khiến Dương Niệm Niệm tuyệt vọng rồi. Hoàng Quế Hoa vì không trả nổi tiền đính hôn mà đầu óc nóng lên, ép Dương Niệm Niệm thay chị đi lấy chồng.
Dương Niệm Niệm trong chốc lát không thể chấp nhận được, niềm tin sụp đổ, trong lúc uất ức nhảy sông tự tử, rồi mới có cảnh tượng như bây giờ.
Giờ thì nhà cô đã trở thành trò cười của cả làng.
Thấy cô không chịu mềm lòng, Dương Thiên Trụ mặt tối sầm lại nói:
“Cho dù có để Huệ Oánh lấy Lục Thời Thâm thì Phương Hằng Phi cũng không cưới em đâu, người ta bây giờ là sinh viên rồi, tương lai rộng mở, sao có thể lấy em được? Cậu ấy với Huệ Oánh mới là trời sinh một cặp.”
“Em đã buông bỏ Phương Hằng Phi rồi, một người dễ dàng thay lòng như vậy, chẳng phải người tốt đẹp gì, em cũng không thèm nữa. Em cũng không đời nào thay Dương Huệ Oánh đi lấy chồng.” Dựa vào đâu mà Dương Huệ Oánh thì được sống sung sướng, còn mớ hỗn độn thì cô phải gánh?
Kiếp trước cha mẹ xem cô như bảo bối trong lòng, cô chưa từng chịu uất ức thế này, nghĩ đến ba mẹ, hốc mắt Dương Niệm Niệm đỏ lên, cũng không biết họ có chịu nổi cú sốc cô chết không.
Dương Thiên Trụ cười lạnh, “Nói thật cho em biết! Chuyện này em không đồng ý cũng vô ích! Mẹ đã gửi hộ khẩu của em qua đó làm đăng ký kết hôn với Lục Thời Thâm rồi, hai người giờ đã là vợ chồng hợp pháp, hôn nhân quân nhân không dễ ly hôn đâu, em chấp nhận số phận đi!”
Anh ta và Dương Huệ Oánh mới là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, tình cảm đương nhiên sâu đậm hơn. Bởi vì lúc bố dượng còn sống, ông đối xử với Dương Niệm Niệm tốt hơn hai người họ, nên Dương Thiên Trụ luôn có ác cảm với cô, cảm thấy không cùng cha sinh thì không phải ruột thịt. Cũng vì lý do này, nhà Lục Thời Thâm lo rằng Dương Huệ Oánh sau này dễ thay lòng, nên khi đề nghị đăng ký kết hôn trước, Dương Thiên Trụ và Dương Huệ Oánh đã nghĩ ra cách này.
Nếu hủy hôn thì phải trả lại tiền, mà nhà họ thì nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không có tiền trả lại.
Dương Niệm Niệm sững người, quay sang nhìn Hoàng Quế Hoa: “Anh ấy nói là thật sao?”
Thực ra cô đã nhìn ra từ biểu cảm của Dương Thiên Trụ, anh ta không nói dối, nhưng cô vẫn vì nguyên chủ mà giữ lại một tia hy vọng mỏng manh.
Hoàng Quế Hoa vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào, “Niệm Niệm, là mẹ có lỗi với con. Mẹ biết con là một đứa con ngoan, hiểu chuyện nghe lời, con nghe lời mẹ thêm lần nữa được không”? Chỉ cần con sống yên ổn với Lục Thời Thâm, nó nhất định sẽ đối xử tốt với con.”
Dương Niệm Niệm mím môi không lên tiếng, cô chỉ cảm thấy lòng mình nguội lạnh.
Hôn nhân quân nhân không thể ly hôn, câu này không phải Dương Thiên Trụ hù dọa cô, mà là sự thật.
Nói cách khác, giữa cô và người đàn ông chưa từng gặp mặt Lục Thời Thâm, giờ đã là vợ chồng rồi?
Với Dương Niệm Niệm đến từ thế kỷ 21 mà nói, tin này thật sự quá chấn động.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm, con đừng dọa mẹ, con nói gì đi chứ.” Thấy cô mãi không lên tiếng, Hoàng Quế Hoa sốt ruột đến mức liền nắm lấy cánh tay cô lắc mạnh.
Nhà họ Lục trước sau đã đưa cho họ hơn một trăm tệ, nếu con gái thứ hai lại nghĩ quẩn mà tự sát thêm lần nữa, đến lúc đó bà thật sự trả không nổi số tiền đó, mà còn mất luôn một đứa con gái.
Tuy nói rằng thiên vị con trai và con gái lớn, nhưng với đứa con gái út này, bà cũng có chút tình cảm.
Dương Niệm Niệm cười lạnh: “Mẹ, con đồng ý gả. Nhưng các người nghe cho kỹ, chỉ cần con bước chân ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ không bao giờ quay lại nữa. Dù sau này con có chết bên ngoài, cũng chẳng liên quan gì đến các người. Tương tự, sau này các người sống thế nào, con cũng mặc kệ.”
Hôn nhân quân nhân không thể ly hôn, vậy thì cắn răng mà sống thôi.
Kiếp trước Dương Niệm Niệm vốn rất ngưỡng mộ quân nhân. Trước đó không muốn cưới, là vì không muốn thay Dương Huệ Oánh thu dọn đống hỗn độn này. Với lại, cô cũng chưa từng gặp qua Lục Thời Thâm, hai người không có tình cảm gì, đến mặt mũi đối phương thế nào cô cũng chẳng biết.
May là, dù sao anh ta cũng là quân nhân, nhân phẩm chắc không đến nỗi. Dương Huệ Oánh là người rất kén chọn, chị ta có thể nhìn hình rồi đồng ý đính hôn, thì người đó chắc chắn cũng không quá tệ.