Mấy năm trước, Kiều Kiều từng tham gia ghi hình cho một show ẩm thực, góp nhặt được kha khá kỹ năng [1] vào bếp, giờ nấu ăn cũng rất gì và này nọ. 

[1] Nguyên văn 干货/hoa quả khô: thường dùng để chỉ những thông tin, kiến thức, kỹ năng hữu ích, thiết thực. 

Sở Tích nhìn cậu bận rộn trong bếp, dáng vẻ trông giống mấy người mẹ hiền, vợ đảm thì tự dưng lại nhớ đến chính bản thân mình ngày trước. 

Lúc Đường Biện chưa về, cứ mỗi dịp cuối tuần rảnh rỗi, Quý Vực thường thích ngồi trên ghế sô pha, có khi là giải quyết một ít công việc, có khi lại nghịch điện thoại với xem tivi cả buổi. Còn em thì ở trong bếp, nấu vài món Quý Vực thích ăn. Hai người họ lúc đó giống hệt như một cặp vợ chồng già, dành hết thời gian để ở nhà.
Sở Tích đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà mình đã sống suốt ba năm, thở hắt ra rồi cầm điện thoại lên tìm số của Quý Vực. 

Nghe nói hồi mua căn nhà này, Quý Vực vẫn chưa phải là tổng giám đốc tập đoàn Quý thị, chỉ nắm quyền điều hành mỗi nhánh giải trí của Quý thị. Ngày ấy, chỉ vì một câu nói của Đường Biện, anh đã chẳng ngại xuống tay mua đứt căn nhà mà người ta thích, ở một nơi vốn được mệnh danh là tấc đất tấc vàng nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể giữ được người ở lại. Sau này chắc vì bực tức nên mới để em dọn vào đây ở. 

Tiếng “tút… tút…” vang lên rất nhiều lần mới có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói xa lạ nhưng chất giọng ấy thấm sâu vào lòng Sở Tích từ lâu: “A lô? Xin hỏi cậu cần tìm ai?” 

Là Đường Biện.
Sở Tích không hiểu sao, tự dưng em lại cảm thấy hốt hoảng như thể có tật giật mình khi nghe được tiếng của Đường Biện phát ra từ điện thoại của Quý Vực, có lẽ là sự thiếu tự tin của một món hàng giả thấp kém [2] khi đυ.ng phải hàng thật. 

[2] Nguyên văn 不上台面/bất thượng thai diện: thành ngữ Trung Quốc mang nghĩa tiêu cực, chê bai, thường chỉ người hoặc việc không đàng hoàng, thiếu tư cách, kém cỏi, hèn mọn.

Em siết chặt chiếc gối trong tay, ép mình phải giữ máy: “À chào anh, tôi tìm anh Quý ạ.”

Chưa kể giờ em còn đang mừng thầm vì Quý Vực không lưu số em trong danh bạ, cảm thấy việc bản thân mình chẳng là gì cũng có cái may, tất cả những gì hiện lên chỉ là một dãy số bình thường, mà xét cho cùng, hai người cũng chả mấy khi liên lạc với nhau. 
Sở Tích nghe thấy những âm thanh khác nhau ở đầu dây bên kia, lát sau giọng Đường Biện lại vang lên lần nữa: “Anh Vực ơi, em lỡ nghe máy của anh mất rồi.”

Quý Vực “ừ” một tiếng rồi cầm lấy điện thoại.

Thậm chí, Sở Tích có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng Quý Vực chau mày khi thấy số của em hiển thị trên màn hình, y như rằng, khi Quý Vực tiếp điện thoại, giọng điệu của anh đầy cứng nhắc: “Chuyện gì?”

Dạ dày Sở Tích cuộn lên, cơn buồn nôn cũng quay trở lại nhưng em biết Quý Vực sẽ không đủ kiên nhẫn đợi em nôn xong rồi ra nói chuyện tiếp, em gắng đè cảm giác khó chịu xuống, cố giữ giọng điệu bình tĩnh: “Anh Quý, khi nào rảnh anh có thể ghé về một chút được không? Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Tôi đang bận.” Quý Vực thầm “hừ” một tiếng, nghe giọng còn có vẻ khinh khỉnh. 

Tin tức Đường Biện về nước đã lan ra hết làng trên xóm dưới, Sở Tích không thể nào không biết. Thế mà bây giờ lại gọi điện bảo anh về… Thủ đoạn cỏn con kiểu này còn non và xanh lắm. 

Sở Tích nghe giọng điệu ấy của anh, bỗng thấy cực kì nhục nhã. 

Hồi trước khi ký hợp đồng với Quý Vực, em chẳng có lựa chọn nào khác, đâu phải tự em muốn sống trong cảnh hèn mọn như này, rõ ràng mọi thứ đều do Quý Vực sắp đặt, hà cớ gì lại dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với em? 

Nhưng em cũng biết, mình làm gì có cửa cãi lại “bố đường”, em đành phải hạ giọng, khẩn khoản đến mức nhún nhường: “Anh Quý, em thật sự có chuyện muốn nói với anh. Không biết khi nào thì anh tiện?” 

Nếu không phải sợ chọc giận Quý Vực, về sau không chuồn đi trong êm đẹp được thì lúc này Sở Tích đã gào vào điện thoại “Ông đây đếch thèm hầu anh nữa” rồi dập máy, kéo vali bỏ đi ngay và luôn. 

Tiếc rằng đời người có quá nhiều thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của mỗi chúng ta, bị bản hợp đồng kia trói buộc, ra đi hay ở lại chưa bao giờ là chuyện em có thể tự quyết định. 

Ngay cái khoảnh khắc ấy, tiếng thúc giục của Đường Biện ở đầu dây bên kia truyền tới, anh ta còn tiện thể hỏi thêm “Ai vậy anh?”, Quý Vực cũng chẳng còn kiên nhẫn nói chuyện tiếp với Sở Tích, thản nhiên bỏ lại một câu “Nói sau đi”, rồi cúp máy. 

Sở Tích hãy còn cầm điện thoại, nghe tiếng tút tút vang lên bên tai, tự dưng em thấy cả người mình lạnh toát. 

Trách em hồi đó trẻ người non dạ, cứ nghĩ theo thời gian, chân thành sẽ đổi lấy được tình yêu. Giờ mới ngộ ra, trong mối quan hệ không bình đẳng này, em đã mất cả thể xác lẫn tinh thần. 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play