Mối quan hệ giữa Sở Tích và Quý Vực không phải kiểu nghiêm túc, với lại Kiều Kiều đếch thích cái thái độ khó gần, người gặp người tránh của Quý Vực nên cậu cũng ít khi tới nhà Sở Tích.
Sở Tích biết cậu nói vậy vì lo cho mình, em không muốn đẩy Kiều Kiều vào thế khó, đành bảo: “Hay là để tớ qua chỗ cậu?”
Kiều Kiều bĩu môi đầy khinh bỉ: “Thôi đê, cậu trông cậu bây giờ xem, chưa đi được mấy bước đã nôn thốc nôn tháo, định doạ người ta sợ chết hay gì.”
Sở Tích nghĩ ngợi một hồi, đoán chắc hôm nay Quý Vực cũng không về, bèn nói với Kiều Kiều: “Thế tớ ở nhà đợi cậu vậy. À tiện thể cậu ghé mua giúp tớ ít chanh nhé, dạo này tớ nôn nhiều quá, khéo uống nước chanh vào lại đỡ.”
Kiều Kiều đồng ý, trước khi cúp máy còn lẩm bẩm “thèm chua đẻ con trai, thèm cay đẻ con gái”.
Sở Tích nghe rõ mồn một, vừa ngại lại vừa thấy tò mò. Khả năng tiếp nhận thông tin của con người thật sự đáng kinh ngạc, từ xưa đến giờ Sở Tích chưa từng nghĩ sẽ đem những thứ liên quan đến nữ giới đặt lên người mình, thậm chí còn nghĩ nếu là lúc trước khi nhận được tờ phiếu trả kết quả kia, ai mà bảo với em rằng em đang mang thai, chắc chắn em sẽ nhào tới cho người đó một trận.
Vậy mà giờ đây, chỉ cần nghĩ tới sinh linh bé nhỏ chưa từng gặp đang nằm trong bụng mình, Sở Tích lại thấy thật kì diệu, lúc nào em cũng muốn đặt tay lên bụng để cảm nhận sự tồn tại của con, mặc kệ việc giờ em vẫn chưa sờ thấy gì cả và tất cả chỉ là cảm giác ở trong lòng em.
Vèo cái Kiều Kiều đã đến, cậu xách theo một túi đồ ăn to bự chà bá, bên trong toàn là những món Sở Tích thích ăn: “Nè tớ thấy cậu gầy sọp hẳn đi rồi đấy, giờ cậu đâu còn sống cho một mình mình nữa, cả ngày không ăn gì như thế thì sao mà chịu nổi?”
Sở Tích mỉm cười mời cậu vào nhà, cầm lấy túi đồ lôi ra mấy quả chanh: “Này tớ bảo, cậu nghĩ tớ sẽ đẻ con trai hay con gái?”
Kiều Kiều bỏ lại việc đang làm, hỏi em: “Vậy cậu muốn bé là con trai hay con gái?”
Sở Tích chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ ngơ ngác nhìn người bạn thân bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
Kiều Kiều thở dài rồi bảo: “Chẳng phải tớ muốn phá hỏng cuộc vui hay gì đâu nhưng mà Sở Sở này, cậu nên mong bé là con gái thì hơn, Quý Vực là ai cơ chứ? Là con gái còn đỡ, chứ lỡ mà là con trai, lại còn để nhà họ Quý biết được thì cậu nghĩ cậu sẽ gặp phải chuyện gì?”
Tay Sở Tích đang cắt chanh, nghe thế bèn khựng lại, Kiều Kiều nói đúng, em đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Nhà họ Quý giàu có và quyền lực như thế, mấy nhà kiểu như vậy thường rất để ý chuyện liên quan đến huyết thống. Anh em cùng lứa với Quý Vực vẫn chưa ai có con, nếu đứa bé trong bụng em là con trai, nó sẽ trở thành cháu trai đích tôn của nhà họ Quý, sau này sẽ có quyền thừa kế, nhà họ Quý chắc hẳn sẽ không đồng ý để một đứa trẻ như vậy lưu lạc ở bên ngoài, càng không thể chấp nhận việc đứa trẻ đó được sinh ra từ một người đàn ông như em.
Nhận thức được chuyện này xong, trái tim Sở Tích như bị ai siết lại, bụng đau quặn thắt từng cơn, cảm giác buồn nôn dâng lên đến cuống họng mà lại chẳng thể nôn nổi, ụ oẹ nôn khan vài cái mới lặng lẽ bỏ con dao gọt trái cây xuống, xoay người ngồi xuống sô pha.
Kiều Kiều chạy theo rót cho em một cốc nước: “Xin lỗi nhé Sở Sở, tớ không cố ý làm cậu buồn đâu.”
Sở Tích nhận lấy cốc nước, khẽ lắc đầu: “Cậu nói đúng mà, tại tớ suy nghĩ ngây thơ quá… nhưng mà Kiều Kiều này, tớ chỉ muốn giữ lại đứa con của mình thôi, tớ không cần bất cứ thứ gì thuộc về nhà họ Quý cả, một chút cũng không.”
“Ừ ừ tớ biết, tớ hiểu mà.” Kiều Kiều vỗ nhẹ lên lưng em như người lớn muốn an ủi, vỗ về trẻ con: “Không sao đâu Sở Sở, chúng ta cẩn thận hơn một chút là được, nhà họ Quý sẽ không phát hiện ra đâu.”
Sở Tích gật đầu nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên.
Kiều Kiều thở dài, vừa bật TV vừa khuyên em: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện gì mà chả có cách giải quyết, tớ sẽ luôn đứng về phía cậu. Giờ cậu ở đây xem TV đi nhé, tớ vào bếp nấu một ít nước gừng cho cậu, trợ lý của tớ bảo lúc chị gái cậu ấy mang thai nôn nghén dữ lắm, nhà họ toàn nấu sẵn nước gừng để trong tủ, sáng nào cũng lấy ra hâm lại uống, đỡ nghén hẳn luôn ý.”
Sở Tích siết chặt chiếc gối ôm trong lòng, khẽ gật đầu: “Cậu nấu ít thôi nhé, khéo tớ cũng chỉ sống ở đây mấy ngày nữa thôi.”
Lời nhắc nhở của Kiều Kiều đến rất đúng lúc, Quý Vực không giống những người khác, nếu em muốn giữ đứa bé này, em buộc phải giấu kín chuyện này, tốt nhất là để Quý Vực cả đời này cũng không hay biết… cho nên em càng phải nhanh chóng rời khỏi đây, ngôi nhà này, ngay từ đầu đã không phải là nơi Sở Tích nên lưu luyến.