Quay trở về từ bệnh viện, Sở Tích mở két sát, lấy bản hợp đồng đã ký ngày trước ra, quyết định tối nay sẽ nói thẳng [1] với Quý Vực.

[1] Nguyên văn 摊牌/ngả bài: tỏ rõ thái độ, lập trường, ý định của mình.

Đường Biện đã quay trở lại, việc đi hay ở giờ đây chẳng phải thứ em muốn quyết là được. Sở Tích ngồi bên bàn ăn, nhìn mâm cơm mình tự tay chuẩn bị, đành cam chịu duỗi tay chạm nhẹ lên bụng mình, tự an ủi bản thân, thay vì ở đó đợi bị Quý Vực đuổi đi, thà chủ động rút lui còn hơn. Kể ra ông trời đối xử với em cũng không tệ lắm, chí ít thì qua ba năm cũng ban cho em một mụn con, để sau này mỗi khi nhớ lại, em sẽ không cảm thấy quãng thời gian ấy chỉ là một giấc mơ không có thật.

Có lẽ mai sau khi Quý Vực và Đường Biện cãi nhau, anh sẽ thoáng nghĩ về em cùng chút ấn tượng tốt mà em để lại, thế cũng coi như là không uổng mất ba năm ở cạnh anh.

Ba năm đi theo Quý Vực, Sở Tích đã quen đường quen nẻo, hiểu rõ tính nết và thói quen của anh.

Giờ Quý Vực là người đứng đầu, phụ trách điều hành cả tập đoàn Quý thị, chẳng thiếu người đẹp [2] vây quanh nhưng người đàn ông này lại có một cuộc sống cá nhân quy củ, không hề phóng túng. Anh ăn uống giản dị, không có mấy yêu cầu quái gở, ghét tiệc xã giao, trừ những hôm phải tăng ca ra thì hầu như ngày nào anh đều về nhà ăn cơm.

[2] Nguyên văn 鶯鶯燕燕/oanh oanh yến yên: nghĩa đen chỉ hai loài chim oanh và chim yến; nghĩa bóng 1 chỉ cảnh và thời tiết mùa xuân; nghĩa bóng 2 chỉ thiếu nữ xinh đẹp; nghĩa bóng 3 chỉ kĩ nữ; nghĩa bóng 4 chỉ phi tần.

Điều khiến Sở Tích cảm thấy vui nhất chính là Quý Vực vẫn gọi nơi hai người cùng chung sống là nhà, ngoài những lúc đi công tác hay về nhà bố mẹ ra thì rất ít khi anh không về nhà nhưng hôm nay… chắc anh sẽ không về nữa.

Sở Tích nhìn một bàn đồ ăn đã nguội tanh, chẳng thấy có chút thèm ăn nào nhưng bác sĩ đã dặn trong thời gian mang thai phải ăn uống đầy đủ, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé trong bụng. Suy cho cùng giờ em cũng còn một mình nữa, đắn đo một lát, em vẫn chọn một món dễ ăn, ít dầu mỡ nhất bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại rồi cố nuốt vài miếng cho qua.

Hôm nay là ngày Đường Biện quay trở lại thành phố A, giờ chắc Quý Vực đang bận tiếp đón, chiêu đãi người trong lòng anh. Trước khi về nước, vị ảnh đế này đã gọi cho Quý Vực vài cuộc, lúc nghe máy anh cũng chẳng thèm tránh mặt em, thành thử ra từng lời từng chữ trong cuộc trò chuyện đầy sự mập mờ của họ đều được Sở Tích nghe được rõ ràng.

Mặc dù em không hiểu tại sao một người đã rời đi lại muốn quay về nhưng em biết Quý Vực đã nhớ nhung Đường Viện nhiều năm, hiện tại cũng coi như là toại nguyện, nếu mọi chuyện suôn sẻ, giờ chắc hai người họ dắt tay nhau vào khách sạn thủ thỉ, tâm tình rồi.

Sở Tích đang ăn bỗng cảm thấy buồn nôn dữ dội, em vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, lúc trở ra, em không muốn ngồi vào bàn ăn nữa.

Hồi sáng khi ở bệnh viện, bác sĩ biết em là đàn ông thường không hay để ý đến mấy vấn đề này nên đã dặn dò rất kỹ, xem lại thời gian thì đúng là đã đến giai đoạn bắt đầu ốm nghén, trước kia em chả bao giờ nghĩ tới mấy chuyện này, giờ xảy ra rồi mới thấm, mang thai sinh con thật sự rất cực.

Sở Tích cười khổ, rót cho mình một cốc nước ấm, đem bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn cất vào chỗ cũ rồi về phòng nằm đọc kịch bản.

Ngày trước sau khi ký hợp đồng với Quý Vực, em không muốn tiếp tục ở lại công ty cũ nữa nên đã xin Quý Vực cho em với Kiều Kiều được ký hợp đồng với công ty giải trí thuộc tập đoàn Quý thị.

Việc vi phạm hợp đồng chẳng khác gì thảm hoạ ập đến với Sở Tích nhưng đối với Quý Vực thì chỉ mất một câu nói mà thôi, sau khi chuyển sang công ty con của Quý thị, cuộc sống của em tốt hơn trước rất nhiều, Quý Vực cũng là một người tình đủ tiêu chuẩn, những yêu cầu em đưa ra anh đều đồng ý, chỉ cần không vượt mức là được.

Nhưng trong lòng Sở Tích vẫn luôn có một tia hy vọng hão huyền, vì thế em gần như chưa từng chủ động xin Quý Vực đưa việc cho mình, số lần em mở lời đếm trên đầu ngón tay, mà đều là vì Kiều Kiều. Quý Vực cũng chẳng để ý đến mấy chuyện này, chỉ có một lần vì tò mò nên tiện miệng hỏi: “Sao lần nào em mở miệng cũng là xin việc cho Kiều Kiều vậy? Ai không biết còn tưởng cậu ta mới là người ở bên tôi đấy.”

Sở Tích thầm móc mỉa trong lòng “cứ làm như người ta biết em là người bên cạnh anh không bằng” nhưng ngoài mặt chỉ cười bảo: “Thật ra em cũng không muốn nổi lắm.”

Quý Vực chả quan tâm, hờ hững ném cho em một tấm thẻ vàng: “Tuỳ em, cần gì cứ nói, đừng có giữ ở trong lòng.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play