Sở Tích đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, chờ đến khi chiếc xe của Quý Vực lăn bánh rời đi, mới dám thở phào nhẹ nhõm. Em lặng lẽ khép cửa sổ lại, quay trở lại giường, nhặt chiếc chăn mỏng ban nãy bị Quý Vực vô tình cầm theo lúc bế em lên phòng, chầm chậm đi xuống dưới tầng, quay trở lại chỗ ghế sô pha.

Chiếc giường trong phòng ngủ, nơi em và Quý Vực đã cùng ngủ suốt ba năm, chứa đựng quá nhiều ký ức ê chề, nhục nhã. Chỉ cần nhớ đến chuyện mỗi lần khi Quý Vực đạt đến cực khoái, anh luôn gọi tên Đường Biện là em lại thấy tổn thương, thế nên em nghĩ tốt nhất cứ ngủ xừ ở sô pha cho nó yên thân.

Từ lúc về cho tới khi rời đi, Quý Vực đều không bật đèn, chỉ có duy nhất ánh sáng vàng vàng, le lói của chiếc đèn đứng góc sô pha mà vừa nãy em bật để đọc kịch bản.
Sở Tích đi về phía góc ghế sô pha cạnh chiếc đèn, lặng lẽ ngồi xuống. Nhìn quyển kịch bản được đặt ngay ngắn trên bàn uống nước, em cảm thấy nhẹ lòng hơn. Không ngờ buông tay lại dễ dàng đến thế, sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, nghĩ đến những ngày tháng sau này không còn Quý Vực ở bên, lòng em cũng chẳng hề hoang hoải, chơi vơi như em vẫn tưởng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play