Minh Dĩnh cũng bị ông sai người đưa về dịch quán, không có lệnh của ông thì không được tùy tiện ra ngoài.
Cảnh Vương vốn chẳng mấy hứng thú với ca vũ, lễ vật người khác dâng lên cũng không làm ông quan tâm, nhưng Ngọc Châu thì lại xem rất say mê. Mỗi lời chúc của văn thần đều vòng vo biến hóa, một câu “chúc sinh nhật vui vẻ” mà nói được mười tám kiểu khác nhau, quả nhiên vẫn phải là văn nhân mới nghĩ ra được.
Văn tướng vì trong người mang bệnh nhẹ nên không đến dự yến, hắn và Thời Diên vốn đã quen nhau, cũng chẳng cần khách sáo, lễ vật hôm nay đưa tới rất bình thường. Nhưng Thời Diên biết, Văn Xuyên đã sớm tặng cho hắn thứ trân quý nhất rồi.
Các loại lễ vật hôm nay, hoặc là tốn kém phô trương, hoặc là chẳng có mấy ý mới, chỉ có lễ của Hộ Bộ Thượng Thư là hợp tâm ý hắn nhất — một giỏ mạch, ngô, khoai ngọt và khoai tây.
Hộ Bộ quản lý việc dân sinh trong cả nước, mà Hộ Bộ Thượng Thư lại không phải loại quan ngồi cao trong miếu đường mà không lo chuyện thực tế. Ông vốn xuất thân bình dân, một đường đi lên nhờ khoa cử, nếu không phải dưới trướng Văn tướng, tên tuổi Thẩm Thanh cũng được vô số sĩ tử tôn kính.
Ông luôn làm việc thực chất, ngay cả những năm đoạt đích căng thẳng, ông vẫn chuyên tâm với chức trách của mình. Lễ mừng thọ mỗi năm của ông đều là sản vật thu hoạch từ dân gian: “Bệ hạ nghỉ ngơi dưỡng sức, bách tính ghi nhớ ân đức, nguyện bệ hạ thiên thu vạn tuế.”
Lúc mới đăng cơ, Thời Diên cũng chưa mấy tự tin, nhưng nhờ Văn tướng chỉ dạy, lại thêm thời gian ở biên ải cùng tướng sĩ đồng cam cộng khổ, hắn càng hiểu rõ nỗi khổ của dân. Bởi vậy, sau khi lên ngôi, hắn giảm thuế, cải thiện đãi ngộ tướng sĩ, mấy năm qua danh vọng giữa bách tính ngày càng cao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT