Thế là hai ông cháu ngồi dưới giàn nho trong sân, Hạ Kiều Sơn nhấp ngụm trà: “Mẫn Mẫn, nói cho ông nghe, sao con lại đột nhiên muốn đi tìm Khải Hàng? Với lại, hôm đó, sao con lại níu chặt cậu ấy không buông thế?”
Câu hỏi này khiến Mẫn Duyệt hơi ngượng, nghĩ lại cảnh hôm đó, mặt cô nóng bừng.
Cuối cùng cũng có người hỏi đến vấn đề chính rồi sao? Nhưng cô thật không biết phải giải thích thế nào.
Cô chỉ có thể nói: “Ông ơi, trước đây là con sai, dù sao đi nữa, con nợ Mẫn Khải Hàng một lời xin lỗi.”
Hạ Kiều Sơn nhìn cô chăm chú suốt mười giây: “Chỉ thế thôi sao?”
“Con…”
Ông không để cô nói tiếp, chỉ tiếp lời: “Mẫn Mẫn, Khải Hàng thật sự là một thanh niên tốt. Không cần nói đến chuyện hôn ước, cậu ấy vẫn là một người đáng để con gửi gắm cả đời. Ông mong con sẽ suy nghĩ kỹ. Con gái rồi cũng sẽ phải lập gia đình, và nếu lập gia đình, hãy chọn một người đàn ông chân chính, đáng tin cậy.”
Chuyện không thể để Mẫn Khải Hàng trở thành cháu rể luôn là điều khiến Hạ Kiều Sơn cảm thấy tiếc nuối.
Đêm qua ông đã suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại phản ứng của Mẫn Mẫn trước khi ngất đi và cả thái độ của cô hiện giờ. Phải chăng mọi chuyện vẫn còn cơ hội?
Dù sao, không tính đến năng lực của cậu ta, chỉ riêng khuôn mặt đó thôi, đã đủ khiến bất kỳ cô gái nào mê mẩn rồi.
Từ nhỏ, Mẫn Mẫn đã thích những thứ đẹp đẽ, quần áo phải chọn kiểu đẹp nhất, bánh bao, sủi cảo phải chọn cái nào tròn trịa nhất, rèm cửa hay ga giường cũng phải thật xinh xắn.
Bây giờ chọn chồng muốn người đẹp trai cũng là điều dễ hiểu.
Biết đâu đấy, cô chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài của Khải Hàng, nên giờ mới hối hận và muốn tìm cậu ấy, nhưng lại ngại không dám nói thẳng.
Ông hoàn toàn ủng hộ điều đó. Ban đầu bị vẻ ngoài thu hút không sao cả, qua thời gian, ông tin chắc rằng Mẫn Mẫn sẽ nhận ra những phẩm chất tuyệt vời của Khải Hàng, rồi không còn ai có thể thay thế cậu ấy trong lòng cô.
Vậy nên, ông không phản đối việc cô muốn đi tìm Mẫn Khải Hàng, thậm chí không phải lo về việc đánh gãy chân, ông sẽ còn giơ cả hai tay ủng hộ nữa.
Còn về những khó khăn mà cô có thể gặp khi đến nhà họ Mẫn, ông nghĩ đơn giản: Đã có dũng khí gây chuyện, thì phải có dũng khí đối mặt, và quan trọng hơn cả, là dũng khí để xin lỗi.
Mẫn Mẫn đúng là đứa trẻ được cưng chiều quá mức trong gia đình, đã đến lúc cô phải trải qua sự rèn luyện nghiêm khắc hơn.
Với gia đình nhà họ Mẫn, Hạ Kiều Sơn hiểu rất rõ, họ không phải kiểu người quá khắt khe hay không tha thứ. Chỉ cần Mẫn Mẫn thành tâm xin lỗi và đối xử tốt với Khải Hàng, có khi sang năm, nhà họ Hạ lại có hỉ sự cũng nên!
Hạ Kiều Sơn nói chuyện, khuyên nhủ cháu gái và còn động viên: “Mẫn Mẫn này, lát nữa mua thuốc về thì nhớ uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe cho tốt. Nếu muốn đi tìm Khải Hàng thì cứ đi, chuyện của ba con, để ông giải quyết.”
Mẫn Duyệt cảm kích: “Cảm ơn ông.”
Ông cụ phẩy tay: “Không cần cảm ơn, nhưng còn một điều nữa, ông phải nhắc con.”
Mẫn Duyệt ngồi thẳng lưng, nghiêm túc: “Ông cứ nói.”
Hạ Kiều Sơn thu lại vẻ hiền từ, nghiêm giọng: “Mẫn Mẫn, những chuyện con đã gây ra ở nhà họ Mẫn, con còn nhớ chứ?”
Mẫn Duyệt có chút lúng túng. Sao mọi chuyện đang tốt đẹp, lại phải nhắc đến quá khứ? Có thể chỉ hỏi về tương lai thôi được không?