Ông tiếp tục: “Quả thật là quá đáng, như thể bị ma ám vậy. Để người khác chán ghét, muốn thay đổi cách nhìn của họ về con, con phải bỏ ra không ít công sức. Có thể lúc đầu con sẽ gặp phải những lời mỉa mai, chế nhạo. Ông biết từ nhỏ con chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng lần này con sai trước, phải dùng thành ý, kiên nhẫn và hành động cụ thể để chứng minh mình thực sự muốn cùng Khải Hàng đi đến cuối đời, hiểu chưa?”

Những lời của ông, Mẫn Duyệt làm sao không hiểu. Cô vội gật đầu chắc chắn: “Ông cứ yên tâm, con sẽ làm được.”

Nếu người đó thực sự là Mẫn Khải Hàng – người cô đã nhung nhớ suốt cả nửa đời, thì lời chế nhạo hay đàm tiếu có là gì? Dù là núi đao biển lửa cô cũng không ngại.

Hạ Kiều Sơn nhìn ánh mắt kiên định của cháu gái, không khỏi hài lòng mà gật đầu: “Quả nhiên là con nhà họ Hạ. Chuyện hôn nhân này, đi một vòng lớn rồi lại quay về, lần này chắc chắn sẽ thành công.”

Mẫn Duyệt ra ngoài, một nửa dựa vào trí nhớ, một nửa hỏi đường, cô tìm được đến bệnh viện Đông y Bình Kinh.

Tầng một có phòng khám đơn giản, không cần xếp hàng lâu cũng có thể lấy thuốc.

Cô đọc một danh sách dài các loại thuốc, rồi cầm đơn đi xếp hàng nhận thuốc.

Quả nhiên, ông nội cô đoán không sai, giờ đã gần mười một giờ, vừa qua giờ cao điểm lấy thuốc.

Chẳng bao lâu, cô đã mua được hai túi đầy dược liệu. Chỗ này hẳn sẽ đủ để đổi lấy số điểm cần thiết. Giờ thì về nhà, đóng cửa lại và nghiên cứu dần thôi.

Đúng lúc đó, Mẫn Tiền Trình đã hẹn gặp em gái vào lúc mười một giờ ở sảnh bệnh viện, nhưng đợi mãi không thấy Mẫn Tự Cẩm, anh ta lại thấy một người rất giống “chị dâu hụt” Hạ Mẫn Duyệt.

Chẳng phải nghe nói Hạ Mẫn Duyệt vì không muốn cưới anh trai mình mà tự sát, thương tích nghiêm trọng sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây một mình?

Hôn ước đã hủy, chẳng lẽ cô cảm thấy mất danh dự, vẫn còn suy nghĩ quẩn quanh, đến đây mua thuốc độc để tự tử chậm rãi?

Gia đình họ Mẫn có đến nỗi như vậy sao?

Mẫn Tiền Trình tức giận, định bước theo cô.

Vừa bước một bước, anh ta nghe thấy tiếng gọi: “Anh ba!”

Anh ta quay đầu lại, thấy Tự Cẩm, vẻ mặt lo lắng. Anh ta bèn bỏ qua chuyện của Hạ Mẫn Duyệt, tiến đến chỗ em gái: “Sao vậy? Ai khiến em bực mình thế? Ủa, không phải em đi đón bạn cùng lớp để về gặp anh hai sao? Sao chỉ có một mình?”

Vừa hỏi, anh ta vừa liếc nhìn ra sau em gái.

Tự Cẩm đã đến Bình Kinh từ hôm qua, khi nghe tin hôn ước của anh hai bị hủy, cô ấy vội hớn hở nói với cả nhà rằng mình có một cô bạn tên là Hồ Lệ Na rất thích anh hai. Cô ấy muốn lập tức báo tin vui này cho Lệ Na và dẫn bạn về gặp anh hai.

Cô ấy đã khen Lệ Na hết lời, rằng nhà bạn điều kiện rất tốt và bạn thích anh hai đến mức nào.

Cô ấy còn nói chắc như đinh đóng cột khiến đến cả mẹ cô ấy, Phùng Thục Doanh, cũng nghĩ rằng nếu Khải Hàng cưới cô gái họ Hồ này, thì đúng là phúc phần.

Nhưng bây giờ cô ấy lại đi đón bạn mà không thấy ai đâu?

Nhắc đến chuyện này, Tự Cẩm chỉ biết thở dài: “Đừng nhắc nữa, tháng trước bạn ấy còn hỏi thăm xem anh hai về chưa, đang làm gì, nhưng khi nghe tin anh hai bị thương ở mắt, bạn ấy lập tức nói gia đình đã sắp xếp mọi thứ sẵn rồi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play