Đường Chu đọc hai câu thơ kia, hoàn toàn là để bày tỏ nỗi sầu muộn và mong muốn được đi xa trốn chạy của mình. Tô Chính Tắc tức giận cũng không phải là không có lý do.
Dần dần, nước mắt của Đường Chu cũng ngừng rơi. Cậu có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, không còn là những mảng màu sắc mờ ảo vì nước mắt nữa.
Khuôn mặt của Tô Chính Tắc dần trở nên rõ ràng, Đường Chu thật ra có thể hiểu được nội dung khúc hát mà hắn vừa cất lên. Cậu chỉ nghĩ mình khóc nấc lên, không nói được gì nên không đáp lại. Lần này nhìn rõ mặt Tô Chính Tắc, cậu mới biết hắn sau khi trở về đã không biết bị ai đánh cho một trận.
Trên xương gò má của Tô Chính Tắc là một mảng bầm tím lớn. Có vẻ như người ra tay không hề nể nang tình cảm, không chút lưu tình, cứ thế mà đánh thẳng vào mặt vị thiếu gia Tô gia này.
Đường Chu nhất thời có chút kinh ngạc. Nhưng vì đã lâu không khóc dữ dội như vậy, đầu óc cậu đau nhức. May mà hệ thống đã giảm bớt cơn đau, Đường Chu chỉ cảm thấy hơi choáng váng và nhức đầu. Chính vì cảm giác choáng váng đó, Đường Chu không biết vì sao, bàn tay mình lại vuốt ve lên xương gò má Tô Chính Tắc.
Ban đầu Đường Chu nghĩ ai mà dám đánh hắn như vậy, sau lại nghĩ không biết vết thương này là thật hay giả, cuối cùng trực tiếp đưa tay sờ thử.
Khi chạm vào làn da có chút lạnh lẽo của Tô Chính Tắc, Đường Chu mới nhận ra mình vừa làm gì. Cũng may, Tô Chính Tắc vẫn thích sự gần gũi của Đường Chu, chỉ thấy hắn dù bị chạm vào vết thương mà hơi nhíu mày vì đau, nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play