Đường Chu chưa từng cưỡi ngựa, bị Tô Linh Quân chở đi một đoạn, suýt nữa thì ruột gan lộn tùng phèo. May mà Tô Linh Quân không đưa cậu đến nơi quá xa, chỉ tìm một trạm dịch gần ngoại ô.
Đến nơi, Tô Linh Quân lập tức xuống ngựa, còn Đường Chu đang khó chịu, nhất thời không để ý, đã bị hắn ôm eo bế từ trên ngựa xuống.
Việc này thì không có gì, chủ yếu là Tô Linh Quân bế Đường Chu xuống rồi không để cậu tự đi, mà cứ thế ôm cậu đi thẳng vào trạm dịch. Lúc này, đang là thời gian không ít sĩ tử đến tỉnh thành thi, cũng có rất nhiều người ghé qua trạm dịch này để nghỉ chân. Thế nên, toàn bộ trạm dịch lúc này người đến không hề ít.
Đường Chu vốn dĩ là người da mặt mỏng, hơn nữa lại lo sợ lời ra tiếng vào, việc duy nhất cậu có thể làm là — giả vờ bất tỉnh. Lần trước khi Tô Linh Quân bế cậu đi khắp Tô phủ, Đường Chu cũng đã giả vờ bất tỉnh để lừa dối mọi người.
Giờ đây, Đường Chu toàn thân lem luốc, việc giả vờ bất tỉnh này lại càng có sức thuyết phục. Chẳng mấy chốc, chủ trạm dịch thấy vậy liền lo lắng tiến đến hỏi Tô Linh Quân: “Vị công tử này làm sao vậy? Có cần mời đại phu đến không?”
Tô Linh Quân đương nhiên biết Đường Chu đang giả vờ bất tỉnh, hắn lập tức mỉm cười đáp: “Không cần đâu. Chỉ là đường xa vất vả, lại bị lạc đường gặp chút cực khổ. Ngươi hãy chuẩn bị một bộ y phục, một thùng nước ấm là được.” Hắn định bế Đường Chu lên lầu, lại quay đầu nói thêm: “À, cũng chuẩn bị chút thức ăn mang lên.”
Nói xong, Tô Linh Quân không dặn dò gì nữa, liền bế Đường Chu lên lầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play