Đây là đêm đầu tiên Đường Chu bị Tô Chính Tắc giam giữ trên con thuyền này. Trong lúc trò chuyện với hệ thống, cậu quả thật cảm thấy hơi mệt mỏi, chưa kể dược tính trên người vẫn chưa hoàn toàn tan hết, và đúng như lời Tô Chính Tắc nói, Đường Chu đã không ngủ ngon trong một thời gian dài vì luôn phải chép sách.
Lắng nghe tiếng nước róc rách, dưới sự vuốt ve dịu dàng ấy, xung quanh lại tràn ngập một hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Trong không khí đó, Đường Chu lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ say. Khi tỉnh lại, cậu đã không còn nghe thấy tiếng nến cháy lách tách nữa. Ánh nắng ban mai lọt qua khe hở của khoang thuyền, rọi xuống làn da Đường Chu, mang theo một chút hơi ấm. Nhờ vậy, cậu biết trời đã sáng.
Việc không thấy Tô Chính Tắc lúc này là điều bình thường, bởi lẽ đúng như Đường Chu đã đoán, nếu Tô Chính Tắc vắng mặt quá lâu, nhất định sẽ gây ra sự nghi ngờ cho người khác. Vì vậy, vào lúc bình minh, hắn phải quay về một chuyến. Đường Chu bị trói buộc ở đây, không thể làm gì được, chỉ có thể mở to mắt sau lớp vải che và tiếp tục nằm im. Trong đầu, cậu gọi khẽ: 【 Hệ thống, ngươi còn ở đó không? 】
Hệ thống nói: 【 Còn. 】
Không ngờ hệ thống lại thật sự ở đây, điều này khiến Đường Chu hơi kinh ngạc. Cậu cứ nghĩ hệ thống lại một lần nữa rớt mạng trong lúc mình im lặng. Không ngờ khi tỉnh lại, hệ thống lại vẫn còn.
Ban đầu, cậu gọi hệ thống chỉ để xác nhận nó có ở đó không, nhưng sau khi xác nhận, Đường Chu lại không biết mình nên làm gì tiếp theo. Cậu chỉ đành hỏi: 【 Hệ thống, còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi Hương vậy? 】
Hệ thống nói: 【 Hơn nửa tháng nữa. 】
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT