Một tháng thoáng cái đã trôi qua. Khương Giang nhớ rất rõ, vào một buổi sáng sớm nào đó, khi nàng vừa đẩy cửa lớn ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt khiến nàng ngỡ như mình đang nhìn thấy ma pháp — tuyết trắng phủ kín đất trời suốt mấy tháng trời, trong một đêm, đột nhiên tan biến sạch sẽ.
Mặt đất từng bị tuyết che kín giờ đã lộ ra dưới ánh mặt trời. Ẩn dưới lớp cỏ khô nâu úa, từng mầm xanh yếu ớt bắt đầu ngoi lên, chờ một trận gió xuân dịu dàng và cơn mưa mềm mại tắm mát, sẽ khoác lên mình màu áo mới rực rỡ, một lần nữa bộc lộ sức sống mạnh mẽ.
Những hàng cây trơ trụi cũng bắt đầu nhú chồi non, vài cành còn hé nụ hoa mập mạp. Chim chóc di cư lũ lượt bay về, ríu rít trong rừng, xây tổ làm ổ. Cả núi rừng như khoác lên một làn hơi thở tươi mới, hồi sinh từ giấc ngủ đông dài đằng đẵng.
Khi mặt đất tan băng trở nên mềm mại, Khương Giang bắt đầu một mùa khai hoang mới. Nàng chọn phạm vi mười dặm quanh nơi ở, ưu tiên những nơi thảm thực vật không quá rậm rạp để dễ xử lý. Mỗi ngày đều đi sớm về muộn, chuyên cần dọn dây leo, bụi rậm, cỏ dại và đá vụn. Dù nàng nhanh nhẹn, lại có sức vóc, nhưng thiếu máy móc hỗ trợ, mọi việc đều dựa vào sức người thì tốc độ cũng chỉ có hạn. Suốt một tháng, nàng chỉ khai khẩn được hơn mười mẫu đất — chậm nhưng chắc.
Trong khoảng thời gian đó, tiểu lão hổ về cơ bản cũng đã hồi phục, chỉ có chân sau bị gãy vẫn chưa thể chạm đất. Nó dựa vào ba chân còn lại đi lại khập khiễng, nhưng dù thế cũng nhất quyết đòi theo Khương Giang ra ngoài mỗi ngày.
Câu "thương gân động cốt trăm ngày lành" không chỉ đúng với người mà với hổ cũng thế. Dù người đời hay dùng xương hổ ngâm rượu trị bệnh, thì bản thân xương hổ bị thương cũng phải từ từ mà dưỡng.
Ban đầu, Khương Giang muốn giữ nó ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng tiểu hổ không chịu. Chỉ cần thấy nàng ra cửa là nó lẽo đẽo bám theo, không rời nửa bước.
Lúc mới bắt đầu ở cùng Khương Giang, tiểu hổ vẫn còn cảnh giác, ngạo kiều không thân cận. Nhưng từ sau trận chiến Khương Giang chém giết bầy sói, ánh mắt nó nhìn nàng đã khác. Đặc biệt là Khương Giang không phải kiểu người thấy con vật dễ thương là mềm lòng phát cuồng, mà ngược lại, đối với sự đáng yêu xen lẫn uy nghiêm của tiểu hổ, nàng luôn giữ thái độ chừng mực. Những lần tiểu hổ kén ăn, Khương Giang đều nghiêm mặt "giáo huấn bằng tình yêu", nên giờ nó cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Dù không giúp được gì, tiểu hổ vẫn cứ thích đi theo Khương Giang lăng xăng, làm cái đuôi nhỏ. Có lúc nàng mệt bực, gắt gỏng vài câu, nó lại cụp tai, mắt long lanh tủi thân đến mức Khương Giang từng lầm tưởng nó xem nàng là… mẹ ruột.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT