Tác giả có lời muốn nói: Đây là một quyển điền văn thuần túy bình đạm, sẽ không có các tình tiết phong hầu bái tướng hay tranh đấu linh tinh gì cả.

Lá thị chuyển đỏ trong sương thu, trời thu xanh thẳm như nước, Ỷ Hồng Lâu lặng lẽ soi bóng. Ta – Khương Giang – đứng lặng giữa núi non, nhìn những quả hồng đỏ rực treo đầy cành, lòng không khỏi cảm khái dâng trào.

Tính đến nay, ta đã đến nơi này được tròn một năm. Cuộc sống sơn thôn yên bình nơi cổ đại này khiến lòng ta cảm thấy vô cùng thích thú. Phải, là thích thú!

Không cần mỗi ngày vất vả ngược xuôi trên đường chỉ vì một mái nhà, một bữa cơm, khiến thân xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Ta vốn chỉ muốn về quê vào tiết Thanh minh để tảo mộ cho ông bà mà thôi, không ngờ lại bị lật xe mà xuyên qua đến đây. Ở hiện đại, ta cũng chẳng có mấy người, việc hay vật để lưu luyến, chi bằng cứ yên tâm mà ở lại nơi này!

Ta tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, lại có sức lực cùng bản lĩnh săn bắn của nguyên chủ. Đương nhiên, tuy rằng có ký ức đó, nhưng các kỹ năng và năng lực của nguyên chủ, ta vẫn phải luyện lại một lần nữa cho thành thạo. Nghĩ đến tương lai xuống núi phải giao tiếp cùng dân bản địa, ta liền cố gắng học tập ngôn ngữ địa phương. Huống hồ, ta có kiến thức hiện đại, lại từng cùng ông bà học qua nghề nông khi còn nhỏ. Cho nên dù chất lượng cuộc sống ở nơi này có phần giảm sút, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

Nguyên chủ – Hắc Nữu – xuất thân từ một gia đình thợ săn trong núi, phụ thân, ông nội, ông cố, tổ tiên… đều là thợ săn, nói trắng ra là, tổ tông nhà nàng toàn là người lấy săn bắn mưu sinh.

Mẫu thân nàng là tức phụ mà phụ thân nàng mua về trong một lần xuống núi bán sản vật. Chỉ tiếc, thân thể mẫu thân yếu ớt, sau khi sinh nàng không bao lâu liền qua đời. Từ đó, chỉ còn phụ thân nàng một mình nuôi con, vừa đi săn vừa kiếm sống.

Hắc Nữu bẩm sinh đã là người có sức mạnh phi thường, mười lăm tuổi đã có thể nhấc vật nặng hai trăm cân mà bước đi nhẹ như gió, vóc dáng cao lớn vượt trội, so với nam tử trưởng thành còn cao hơn. Ở thời đại này, thân thể nàng có thể cao đến hơn một thước bảy (khoảng 1m7), quả thật có thể ngạo thị phần lớn nam nhân. Đương nhiên, vóc dáng, thể lực và sức ăn của nàng cũng tương xứng, là hạng thùng cơm ăn không biết ngán.

Nàng và phụ thân vốn dĩ cũng sống tạm ổn.

Một năm trước, khi hai người cùng ra ngoài săn bắn, trú đêm trong hang núi thì gặp phải địa chấn, hang động sụp đổ. Phụ thân nàng bị đá đè chết tại chỗ, trước khi chết vẫn gắt gao bảo vệ nguyên chủ, nhưng nguyên chủ tận mắt chứng kiến phụ thân bị đá đập vỡ đầu, máu chảy lênh láng, vì quá kinh hoàng nên ngất xỉu bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại, liền trở thành ta – Khương Giang.

Ta tiếp nhận ký ức của Hắc Nữu, lặng lẽ dời tảng đá đè trên người nàng, vác thi thể phụ thân nàng về nhà, mai táng bên cạnh mộ mẫu thân Hắc Nữu. Từ đó, bắt đầu những ngày tháng sống một mình nơi sơn cốc.

Trận địa chấn kia không chỉ làm sập hang động, mà cả căn nhà gỗ nhỏ của hai cha con nàng cũng bị đổ sập. Dựa theo ký ức, ta tìm được nơi phụ thân nàng từng giấu bạc và lương thực. Trong đống đổ nát, ta đào được hai mươi lượng bạc, hơn tám trăm đồng tiền, mười cân thịt khô, ba mươi cân ngô, hơn một cân muối, cùng với một ít y phục, vải vóc. Đây là toàn bộ gia sản mà nguyên chủ và phụ thân để lại cho ta.

Khi ấy là cuối hạ đầu thu, trước mắt là chuyện cư trú, phía sau là mùa đông giá rét sắp đến mà lương thực lại thiếu thốn, khiến ta đau đầu không thôi. Nếu không giải quyết được cái ăn cái mặc, e rằng ta khó mà vượt qua được mùa đông năm đó.

Ba tháng, chỉ có ba tháng để ta chuẩn bị, bởi vậy Khương Giang ta chưa từng nghĩ đến chuyện sau khi xuyên qua sẽ ngồi than vãn như những kẻ không bệnh mà r*n rỉ. Đối với ta, trước vấn đề sinh tử, mọi sự khác đều là việc nhỏ.

Vì thế, ta không dám chậm trễ. Ban ngày vào núi săn bắn, thu nhặt quả dại, hạch đào, đồ có thể ăn; ban đêm thì ở một nơi hơi rộng rãi, địa thế bằng phẳng hơn trước kia, chặt củi, làm nền, đan lát, trộn bùn, tô tường... Cứ như vậy bận rộn ba tháng, đến lúc tuyết đầu mùa rơi xuống, ta cũng vừa vặn dọn vào nhà mới.

Sinh hoạt, dẫu thế nào cũng cần có chút nghi lễ. Không có pháo, ta liền vào rừng chặt vài cây trúc đem về dùng tạm làm pháo đón nhà mới.

Theo như tính toán, nơi ta ở hiện giờ là vùng đất mưa nhiều. Từ sau xuân đến nay, mưa phùn triền miên không dứt, điểm này đủ thấy rõ ràng. Vậy nên ta bắt đầu lo lắng, khi mùa hạ giông tố kéo đến, nhà ta phải làm sao bây giờ?

Trời mưa lớn, bùn trôi tường sụp, mái gỗ thấm nước, nếu không có ngói thì sao dám yên tâm ở trong đó?

Vấn đề này rốt cuộc cũng được giải quyết khi ta một lần ra ngoài săn phía tây, cách nơi ở ba mươi dặm, tình cờ phát hiện mạch đất sét. Từ đó trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo: tự tay nung gạch để xây nhà. Ý tưởng này một khi đã manh nha trong lòng, thì chẳng thể nào xua tan.

Ngẫm lại, nếu chạy qua chạy lại ba mươi dặm để vận chuyển đất sét về nhà thì chẳng lời lãi gì. Ta dứt khoát tìm một khoảng đất trống ở ngay nơi có đất sét mà dựng lò nung tại chỗ, chờ nung thành gạch rồi chở gạch về sau. Về phần vì sao không dời nhà đến nơi ấy?

Thứ nhất, nơi đây vốn là nơi mấy đời nguyên chủ an cư lập nghiệp. Dã thú trong vùng cũng bị luật rừng ép phải tránh xa chốn này, an toàn hơn rất nhiều. Thứ hai, nơi đây gần chợ dưới núi hơn, muốn đi lại mua bán gì cũng tiện. Nơi kia dù có đất sét, nhưng quá hẻo lánh.

Còn về vấn đề động đất, theo ký ức của Hắc Nữu, nàng chưa từng nghe nhà nhắc đến động đất, chứng tỏ nơi này không phải vùng thường hay xảy ra chấn động. Lần đó có lẽ chỉ là dư chấn lan đến, không phải trung tâm địa chấn.

Sơn động và nhà gỗ dễ dàng sụp đổ, ta chỉ có thể nói là vận số không tốt. Trước khi ta xuyên tới, nơi này mưa lớn liên tục mấy ngày, đất đá lở lội, cây cối ẩm mục, nền đất tơi mềm. Nhà gỗ vốn đã cũ kỹ, nên khi động đất đến thì cả hang và nhà đều đổ, vừa hay ta mới xuyên tới, liền gặp thảm sự.

Nói thì làm. Một đêm sao sáng, ta mang theo toàn bộ dụng cụ có sẵn: rìu, cưa, cung tên, loan đao, cuốc, xuất phát.

Trời trong sao sáng, mấy ngày tới hẳn sẽ không mưa, dụng cụ là thứ giúp ta sống, không thể rời tay. Gạch đất cần khuôn, phải đốn cây làm khuôn, củi nung cũng cần chặt nhiều, rìu cưa là không thể thiếu. Một mẻ gạch nung, ít thì cũng phải tốn cả chục ngày, không thể vì vậy mà bỏ cả việc săn bắn.

Ta đánh dấu địa điểm, bắt đầu đào đất. Đất sét được vận bằng sọt tre ta tự tay đan, dựa theo ký ức lúc nhỏ từng thấy gia gia đan sọt. Tay nghề vụng về, không khéo léo, nhưng dùng được là đủ.

Đất sét phải đãi sạch tạp chất, hòa nước, đạp bùn. Việc này tốn sức, ta trực tiếp dùng chân mà dẫm, đến khi bùn dẻo, kết dính tốt mới thôi. Sau đó là công đoạn nắn hình, tháo khuôn, trét bùn, nhưng không thể quá dày, nếu không sẽ nứt nẻ. Trong lúc đó còn phải phun nước giữ ẩm, cuối cùng quan trọng nhất chính là đưa vào lò để nung.

Ta không đào hầm, vì quá tốn công. Chọn cách xếp gạch thành dạng lều, để trống bên trong, phía dưới chừa mấy lỗ thông gió để tiện nhóm lửa.

Một ngày, ta chỉ làm được hơn ba trăm viên gạch sống. Mà để nung được gạch chín thì ít nhất phải vài ngàn viên một lượt, mới đủ xây nhà. Ta biết gạch mình nung ra chắc không thể tinh xảo, không vang tiếng như gạch xanh thượng hạng, nhưng cũng có thể dùng vài chục năm không hỏng.

Vấn đề là số lượng. Ta muốn xây ba gian nhà gạch, ít nhất cần hơn một ngàn viên gạch. Vậy nên ta phải lưu lại đây mười ngày, trời không mưa thì mới kịp hoàn thành.

Ta thở dài, nhai hai miếng lương khô rồi tiếp tục làm việc.

Cứ như thế, chặt củi, làm gạch, nhóm lò, ta bận rộn suốt một tháng trời. Trời không thuận, nung gạch thành công chỉ tám phần. Ta chọn hai đợt gạch tốt mang về, vừa nung vừa dựng nhà.

“Chỉ tiếc mái ngói mà cũng phải tự mình nung thì quá hao công phí sức, thôi thì ta tự tìm cách khác vậy.” Ta đếm lại bạc trong tay, than một tiếng.

Nghĩ lại cấu trúc mái ngói, ta phát hiện có thể dùng trúc thay thế. Chẻ trúc ra làm đôi, ghép úp lên nhau thành hàng, đơn giản, tiết kiệm, chỉ là không chịu được trùng mối, tuổi thọ không cao. Nhưng được cái không tốn tiền. Chặt trúc lớn nhỏ vừa tay, bổ làm đôi, ghép so le là thành.

Hôm nay ta xem như mở mang đầu óc, tiết kiệm được một khoản rồi!

Từ lúc xuyên qua đến nay, ta vẫn bận rộn không ngừng, chưa từng xuống núi một chuyến. Ta có chút tò mò về thế giới bên ngoài. Tuy rằng tò mò không nhiều, nhưng cũng chẳng bao giờ có ý định sinh sống dưới núi. Theo ký ức, bên ngoài hình như cũng yên ổn, nhưng ta đây có bản lĩnh, gan cũng không nhỏ, vẫn thích sống một mình trong núi, tự do tự tại, không ai quản thúc.

Thấm thoắt hai tháng trôi qua, nhìn ba gian nhà gạch đã xây xong, mùa đông ấm áp, mùa hạ mát mẻ, cuối cùng cũng không còn lo không có chốn dung thân. Ta quyết định tự thưởng cho bản thân một chuyến xuống núi.

Xuống núi, sao có thể đi tay không? Đương nhiên phải mang theo vật gì đó đổi lấy tiền, rồi lấy tiền mua vật dụng cần dùng mang về, vậy mới có lời.

Vì thế, ta liền nhìn về đỉnh núi trong ký ức nguyên chủ – nơi từng xuất hiện lợn rừng.

Ta cầm lấy cung tên gia truyền của Hắc Nữu.

Cung này chọn gỗ tạc mộc kiên cố chế thành thân, lót bên trong bằng sơn dương giác lát mỏng ghép vào, dây cung làm từ gân bò dẻo dai, dán keo bò, bện chỉ gai. Cung này phải thường xuyên mang ra phơi nắng để tránh ẩm mục.

Thân tên làm từ trúc già trong núi, đuôi tên gắn lông gà rừng để giữ thăng bằng. Mũi tên là quan trọng nhất, mười mũi một ống, bảy cái là mũi thường, ba cái là tam lăng phức tạp, có móc ngạnh và rãnh máu, lực sát thương cực lớn. Những mũi tên này có thể dùng lại, bình thường rất ít khi dùng đến, chỉ dành săn thú lớn.

Muốn kéo được cây cung này, lực tay ít nhất phải trên một thạch. Chỉ với tên trúc gỗ thường cũng đủ phá vỡ phòng ngự động vật nhỏ. Săn thỏ, gà rừng, sơn dương đều dễ dàng.

Lần này là lần đầu tiên ta đi săn loài dã thú lớn như lợn rừng. Năm ngoái vì mới tới, tuy có ký ức và sức lực của nguyên chủ, nhưng kỹ thuật chưa thuần, không dám liều lĩnh săn thú lớn. Hơn nữa, ta vừa từ hiện đại yên bình xuyên tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Giết vài con gà vịt cá còn được, chứ gặp lợn rừng, hổ báo, thì vẫn có chút e dè.

Cũng may, tâm lý đã rèn luyện một thời gian, cũng đến lúc để ta thể hiện nanh vuốt. Rốt cuộc, đấu tranh sinh tồn luôn là đạo lý muôn đời, chỉ là hình thức khác nhau mà thôi.

Giờ đang là đầu thu, trái cây trong núi chín rộ, thú rừng ra nhiều. Ta không để mắt đến bọn thỏ gà linh tinh, chuyên tâm chờ con mồi đích thực – lợn rừng.

Quả nhiên, ký ức Hắc Nữu không sai. Ta thấy hai con lợn rừng lớn, dẫn theo năm con con cùng nhau mò ra kiếm ăn. Nhìn dáng điệu, rõ ràng là cả nhà cùng xuất động.

Đã tập luyện lâu ngày, ta lắp mũi tam lăng đặc chế vào dây cung tổ truyền, lên dây, kéo căng... thời khắc thể hiện chân chính kỹ nghệ của ta đã tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play