Doãn gia làm ăn ngày một phát đạt, tất nhiên khiến kẻ đỏ mắt muốn bắt chước, song không ai vượt qua được. Cũng nhờ thế mà hai món ăn trứ danh của Doãn gia càng khắc sâu trong lòng dân các trấn dọc biển rừng.
Ta ở lại quán cùng mẹ con các nàng mười ngày, chờ khi Doãn lão tam dựa theo bản vẽ ta đưa mà chế được chiếc xe đẩy bán quà vặt, thì không cần xe bò của ta kéo hàng nữa. Trong mười ngày ấy, ta giúp họ giải quyết không ít khó khăn, lại dạy thêm vài mẹo buôn bán vụn vặt. Những vấn đề họ sẽ gặp về sau, ta đoán được đôi phần, nhưng cái gì có thể dạy thì đã dạy, học được bao nhiêu còn tùy vào bản thân họ. Ta không thể ở lại giúp họ cả đời. Còn lại thì phải dựa vào chính họ xoay xở. Biển rộng đãi cát, cuối cùng có giữ nổi cơ nghiệp hiện có hay không, phải xem bản lĩnh của họ.
Giờ tiền kiếm được đã đủ trả tiền thuốc hằng tháng cho Doãn lão tam, lại còn dư lãi. Ta lấy lại số vốn đã bỏ ra, đánh xe bò rời thịnh vượng thôn.
Rời đi, trong lòng vẫn không nỡ xa mẹ con Trương Tiểu Nga, nhưng ta tiếp tục xuôi bắc.
Muốn sang được vùng đó phải vượt một dải núi rừng rộng lớn. Lý Bạch từng nói “Đường Thục nan hành”, mà con đường núi ta đi lúc này cũng hiểm trở chẳng kém. Đây là quan đạo nối nam bắc, cũng là tuyến đường mà thương nhân buôn bán từ nam ra bắc thường đi qua.
Ta thúc xe bò suốt một ngày, mệt mỏi rã rời. Dừng lại bên một quán trà sát quan đạo, lúc ấy chủ quán đã đóng cửa, đang thu dọn bàn ghế.
Chủ quán là một đôi phu thê, thấy ta – một cô nương cao lớn, lại vội vã đánh xe bò lạ mắt, bèn chào hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play