Gần đây, Khương Giang nhận ra mình lại cao thêm một chút. Dễ thấy nhất chính là chân — rõ ràng dài ra. Trước kia đi đôi giày cũ của Hắc Nữu còn tạm, bây giờ thì chật khít. Dù cố gắng nhét vào vẫn được, nhưng đi đường nhiều thì tốc độ giảm hẳn. Mỗi lần về đến nhà, cởi giày ra là ngón chân đều đỏ ửng, thậm chí hơi sưng đau.
Nàng không biết làm giày, chỉ còn cách xuống núi mua.
Nhưng đường núi vốn không dễ đi, lại thêm mùa này lá rụng ẩm ướt, lắm chỗ còn có vũng bùn, lơ đễnh là mắc kẹt ngay. Giày vải không đủ dùng, phải có đôi giày da, tốt nhất là chống nước, bền chắc, ôm chân — như vậy mới thích hợp leo rừng vượt suối.
Chỉ tiếc, nàng không biết thuộc da. Giày da cha nguyên chủ từng làm để lại cũng không còn đôi nào dùng được. Hai đôi da tốt nhất, ông đã làm cho Hắc Nữu.
Lần này xuống núi, nàng vẫn dẫn theo tiểu lão hổ như thường lệ. Khi ngang qua chỗ từng gặp con báo gấm, Khương Giang còn đặc biệt cảnh giác nhìn quanh — nhưng hôm nay trời sáng, mọi thứ yên tĩnh đến lạ. Không biết là vì ánh nắng nên dã thú lui vào rừng sâu, hay con báo hôm đó vốn chỉ vô tình xuất hiện.
Nàng không rõ tâm trạng mình là thất vọng, hay thở phào.
Xuống tới trấn nhỏ, Khương Giang tìm tới hiệu bán quần áo. Vừa vào cửa liền hỏi bà chủ có bán giày da không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT