Từ An đã nấu nước sôi, thấy Từ Ninh bước vào, vội vàng bưng chén đến đặt trên bàn, bảo cô ngồi xuống uống nước: "Em thổi nguội rồi, không nóng đâu, chị Ninh uống đi."
Nhìn thân hình gầy gò của em trai, một đứa trẻ mười tuổi trông như mới bảy, tám tuổi, vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, xuống nông thôn nửa năm nay lại càng chịu không ít khổ, Từ Ninh xót xa, kéo em ngồi xuống cạnh mình. Từ An bưng chén nước lên, đặt bên miệng cô: "Chị Ninh uống đi, bác Hàn bảo chị uống nhiều nước ấm."
Chờ Từ Ninh uống xong, Từ An ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Chị Ninh, mình lên núi kiếm ít tiền, rồi ra nhà thím trong thôn mua trứng gà bồi bổ nhé." Nghe em trai nói, Từ Ninh cảm động khôn tả, ôm chầm lấy Từ An nghẹn ngào: "Ừ, mình đi lấy tiền mua đồ ăn ngon, cả hai chị em mình cùng bồi bổ."
Từ Ninh vừa rồi đã thử, không gian của cô đi theo mình, nên cô muốn mượn cớ ra ngoài lấy đồ vật ra.
Hai chị em đang thủ thỉ, Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa bưng một sọt đậu que vào. Hai người liếc thấy chị em cô ngồi đó, trừng mắt dữ tợn, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Từ Ninh chẳng sợ, nhân cơ hội này dằn mặt, cho bọn họ biết ai mới là chủ ở đây.
Từ Ninh tiện tay cầm lấy que cời lửa bên cạnh, gõ mạnh xuống đất vài cái, chỉ vào mặt hai người kia: "Sao, mông hết đau rồi à? Nếu chưa đau, tao không ngại cho chúng mày hồi ức lại đâu."
Thấy hai người kêu oai oái bỏ chạy, Từ Ninh hừ một tiếng, đuổi theo ra ngoài quát: "Tao nói cho chúng mày biết, sau này còn dám động đến chị em tao, thấy một lần đánh một lần. Còn nữa, bác thôn trưởng bảo chúng mày đền hai mươi quả trứng gà, tối nay tao phải nhận được, nếu không..." Từ Ninh cầm que cời lửa gõ cộp cộp xuống đất, rồi quay vào nhà, hai người kia im thin thít.
Từ Ninh quay người, thấy Từ An đang nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ: "Chị Ninh giỏi quá!" Cô xoa đầu em: "Tiểu An, sau này chị không để ai bắt nạt em nữa." Vừa dứt lời, nước mắt Từ An lã chã rơi, rồi oà lên khóc nức nở trong lòng cô. Đôi mắt Từ Ninh cũng đỏ hoe.
Ba thanh niên trí thức nam mở cửa ra, hỏi có chuyện gì. Từ Ninh đáp: "Không có gì đâu."
Không biết ba người kia có nghe thấy hết không, nhưng thấy giờ mới mở cửa, chắc là nghe cả rồi. Nếu lúc hai chị em bị bắt nạt không ai lên tiếng, thì coi như giờ không có gì đi. Ít nhất là khi cô chiếm thế thượng phong, người khác cũng không xen vào là tốt rồi. Cô cũng không muốn biến mọi người thành kẻ thù. Nếu không có gì bất trắc, hai chị em cô chắc sẽ ở đây đợi đến khi khôi phục thi đại học, còn tám năm nữa. Dù không thể thành bạn, cũng không nên có thêm kẻ thù.
Từ Ninh nói với ba người: "Mọi người nghỉ ngơi đi, chiều còn phải đi làm nữa." Ba người gật đầu rồi vào nhà.
Từ Ninh kéo em trai vào bếp. Bữa sáng đã làm sẵn, để trong nồi hấp ba cái, mỗi người định lượng hai cái, Từ An ít tuổi hơn nên chỉ có một, nhưng lần nào Từ Ninh cũng chia cho em một ít. Hấp xong bánh, hai chị em chia nhau ăn rồi lên núi. Tranh thủ lúc nghỉ trưa không ai lên núi, nhanh chóng đi lấy chỗ tiền giấu trên đó về.
Lúc trước nguyên chủ giấu tiền trên núi vì không có chỗ để, đặt ở khu thanh niên trí thức chắc chắn không an toàn. Một ngàn đồng cũng dày cộp, mùa hè mặc đồ mỏng không tiện giấu trong người. Hai chị em bàn nhau chôn trên núi, khi nào cần thì lén lên lấy.
Giờ Từ Ninh đã xuyên đến, cô có thể để tiền trong không gian. Sau này ra ngoài lấy đồ dùng, cũng có lý do để nói là đi mua.
Thực ra Từ Ninh còn có một ý tưởng. Hôm nay cô thấy phía sau khu thanh niên trí thức, gần chân núi Đại Thanh có một khoảng đất trống, diện tích không lớn, nhưng vị trí rất tốt. Sau lưng là núi Đại Thanh hùng vĩ, phía trước là đất công, cách khu thanh niên trí thức một khoảng, vẫn nằm trong khu thanh niên trí thức. Nhưng nếu cô mở một cửa nhỏ bên hông, ra vào không cần qua khu thanh niên trí thức phía trước, coi như tự lập sinh hoạt, nhưng lại không tách rời khu thanh niên trí thức. Như vậy sau này cô tự nấu nướng sẽ tiện hơn nhiều.
Giờ mới năm 69, sau này thanh niên trí thức xuống nông thôn sẽ càng ngày càng nhiều, người đông mâu thuẫn cũng nhiều. Từ Ninh chỉ muốn mang theo em trai qua tám năm tới một cách yên ổn, đợi đến ngày thi đại học. Cho nên giờ phải tính toán thật kỹ.
Hai chị em đi bộ chừng nửa tiếng, đến một gốc cây lớn. Nhìn quanh không thấy ai, hai chị em bắt đầu đào. Tiền và các loại phiếu được bọc trong vải dầu, từ hồi xuống nông thôn đã mang theo. Mấy tháng nay dùng tiền đều là do anh trai Từ Dương gửi về. Anh trai nguyên chủ đi tòng quân từ tháng 12 năm ngoái, mỗi tháng cũng chỉ có mười mấy đồng, nhưng tháng nào cũng gửi cho hai chị em sáu đồng. Chính nhờ sáu đồng đó mà hai chị em cũng không phải động đến số tiền kia nhiều.
Từ Ninh cầm tiền và phiếu rồi cho thẳng vào sọt, thực chất là để vào không gian. Từ An hỏi: "Chị Ninh, mình lấy hết đi ạ?" Từ Ninh bảo em: "Ừ, lấy hết về đi, giấu ở đây không an toàn. Mỗi lần cần lại phải lên đây lấy cũng phiền, lỡ bị người ta thấy thì mất hết." Từ An cũng đồng ý với chị, gật đầu: "Vâng, nghe chị Ninh."
Hai chị em xuống núi rồi đến nhà bác Đại Xuyên trong thôn để mua trứng gà. Bác Đại Xuyên có ba con trai, một con gái. Từ An và con trai út của bác là Kiến Dân ngày nào cũng đi cắt cỏ heo cùng nhau, quan hệ rất tốt. Bác Đại Xuyên và thím Đại Xuyên đều hiền lành, hai chị em nguyên chủ thường mua trứng gà ở nhà họ.
Vừa đến cửa đã thấy anh cả Kiến Hoa của nhà bác Đại Xuyên đi ra, Từ An liền gọi: "Anh Kiến Hoa!"
Trần Kiến Hoa đáp: "Ôi, là thanh niên trí thức Từ Ninh và Tiểu An à. Hai đứa có việc gì không?"
Từ An nói: "Em tìm thím Đại Xuyên." Vừa nói tìm mẹ mình là Trần Kiến Hoa đã biết có việc gì, nói vọng vào: "Mẹ ơi, có người tìm mẹ kìa."
Thím Đại Xuyên đi ra, thấy hai chị em thì vội hỏi: "Thanh niên trí thức Từ Ninh, đầu cháu không sao chứ? Bác còn định chiều đi làm về ghé xem cháu thế nào. Sao cháu không nghỉ ngơi mà lại ra ngoài thế này?"
Từ Ninh cười tủm tỉm: "Thím, cháu không sao ạ. Nhà mình còn trứng gà không ạ? Cháu muốn mua mấy quả."
"Có chứ có chứ, cháu đợi bác lấy cho," Thím Đại Xuyên đem sọt đựng trứng gà ra cho Từ Ninh xem.
"Thanh niên trí thức, cháu xem muốn mấy quả?"
Từ Ninh nhìn sọt, bên trong có tám, chín quả, liền nói với thím: "Thím ơi, cháu lấy hết nhé. Thím đếm xem mấy quả, cháu trả tiền cho ạ."
Thím Đại Xuyên đếm được chín quả, ba xu một quả. Từ Ninh đếm hai mươi bảy xu đưa cho thím, nhưng thím chỉ nhận hai mươi xu.
Hai người nhường qua nhường lại, cuối cùng thím Đại Xuyên nói: "Thanh niên trí thức Từ Ninh, bác vốn dĩ tối cũng phải sang xem cháu. Hai quả trứng này là bác cho cháu bồi bổ, lần sau cháu đến mua bác vẫn tính đủ cả."
Từ Ninh nghe vậy cũng không nhường nữa, nghĩ rằng ở cùng một thôn, sau này còn có thể trả lại tình cảm, liền cười nói: "Vậy cháu cảm ơn thím."
Thím Đại Xuyên tiễn hai chị em ra cửa, dặn: "Thanh niên trí thức Từ Ninh, sau này cháu đừng dễ dãi thế. Cháu xem buổi sáng hôm qua đi làm, điểm công cũng nhiều bằng người lớn như bác. Buổi chiều còn phải đi giúp họ xách nước, cháu còn nhỏ chịu sao nổi? Không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Tiểu An chứ. Nó còn bé tí, cháu mà mệt mỏi ốm đau thì nó biết làm thế nào?"
Từ Ninh cúi đầu: "Cháu biết rồi thím ạ. Sau này cháu không thế nữa đâu. Lần này cháu cũng thất vọng lắm rồi. Haizzz, trước kia cháu cứ nghĩ mọi người ở cạnh nhau, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, làm thêm chút cũng không sao. Nhưng cháu càng làm họ lại càng lấn tới, coi chị em cháu như người hầu sai bảo. Cháu nghĩ thông rồi, sau này với họ cứ nước sông không phạm nước giếng, dắt em cháu kiếm điểm công thôi."
Thím Đại Xuyên cười: "Đúng đúng đúng, phải thế chứ. Mau về nằm nghỉ đi, hai ngày này đừng đi làm, dưỡng cho khỏe cái đầu rồi hẵng đi."
Từ Ninh cười tủm tỉm đáp lời, dắt Từ An về khu thanh niên trí thức. Khu thanh niên trí thức không một bóng người, chắc là đều đi làm rồi.
Từ An cầm trứng gà đi thẳng vào bếp, thêm nước vào nồi, định luộc trứng gà cho Từ Ninh.
Từ Ninh bảo em ra nhóm lửa, cô vào nấu. Từ An không chịu, bảo: "Chị Ninh cứ ra nằm đi, em nấu xong mang vào cho chị."
Từ Ninh bảo em luộc bốn quả, Từ An lại rửa thêm ba quả nữa bỏ vào.
Lúc Từ An nhóm lửa luộc trứng, Từ Ninh lại ra phía sau đất công xem xét.
Càng nhìn cô càng thấy chỗ này tốt. Trông có khoảng ba mươi mét vuông, có thể xây hai gian nhà, gần bên trái cách không xa còn có thể làm một cái WC nhỏ. Ngày mai cô muốn vào thành một chuyến, tìm cớ lấy ít đồ từ không gian ra.
Từ Ninh vừa tính toán xong chuyện ngày mai vào thành, Từ An đã gọi cô ra ăn trứng gà. Từ Ninh bước nhanh về phía bếp, thân thể này đã lâu không được ăn no. Vừa nghe nói trứng gà chín, cô không khỏi bước nhanh hơn.
Đến bếp, Từ An đã để bốn quả trứng gà vào bát. Thấy Từ Ninh vào, vội bảo chị ngồi xuống ăn. Từ Ninh bảo em ngồi xuống cùng, lấy hai quả trứng gà trong bát đưa cho em, cười nói: "Ăn đi! Chị em mình mỗi người hai quả."
Từ An lại gắp hai quả trứng gà bỏ vào bát của cô, nói: "Chị Ninh ăn đi, em không đói, để bồi bổ cho chị." Vừa nói còn vừa nuốt nước miếng, khiến Từ Ninh vừa buồn cười vừa xót xa.
Từ Ninh bóc trứng, đút cho Từ An một miếng: "Tiểu An không ăn thì chị cũng không ăn."
Cuối cùng Từ An ăn một quả, còn một quả thì nhất định không ăn, bảo để dành tối chị Ninh ăn.
Từ Ninh hết cách, nghĩ mai vào thành một chuyến, lấy thêm nhiều đồ từ không gian ra.
Từ An ăn xong trứng gà thì đi cắt cỏ heo, mỗi ngày em cắt bốn sọt cỏ heo, được hai điểm công.
Từ Ninh nằm trên giường đất, nhắm mắt suy nghĩ đường đi sau này. Vừa rồi cô soi gương, ngũ quan của nguyên chủ và cô có bảy, tám phần tương tự, nhưng đôi mắt thì khi cười long lanh, đẹp hơn nhiều so với đôi mắt cận thị hơn 300 độ của cô trước kia. Trong cái thời đại này, nguyên chủ lại còn thuộc thành phần gia đình như thế, xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt. Xem ra phải thay đổi một chút hình tượng và tính cách hiện tại.
Nghĩ đông nghĩ tây, cô mơ màng ngủ thiếp đi. Đến khi bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, Từ Ninh mới tỉnh dậy, mở cửa ra thấy mọi người đã tan tầm. Từ An cũng vừa từ phòng thanh niên trí thức nam đi ra.
Thấy Từ Ninh, em chạy tới hỏi: "Chị Ninh, chị còn đau đầu không?" Không hỏi thì thôi, hỏi rồi cô mới thấy vết thương đau thật sự.
Vết thương râm ran, tâm trạng cô không tốt. Tâm trạng không tốt là muốn gây sự, mà gây sự với ai? Đương nhiên là với người đã làm cô bị thương.
Cô mặc kệ Từ An hỏi có đau hay không, cầm cái gậy hôm sáng bước đến trước mặt Lý Phượng Kiều đang rửa mặt, mặt lạnh, mắt híp lại hỏi: "Hai mươi quả trứng gà chuẩn bị xong chưa?" Khiến Lý Phượng Kiều sợ hãi lắp bắp: "Rửa... rửa mặt xong liền đi mua."
Từ Ninh nghe ả nói rửa mặt xong liền đi mua, cầm gậy liếc xéo ả một cái rồi về phòng. Từ An lẽo đẽo theo sau chị vào nhà.
Ba thanh niên trí thức nam nhìn nhau rồi tiếp tục làm việc của mình. Lý Phượng Kiều và Lâm Thu Hoa đều sắc mặt rất khó coi, nhưng không ai nói gì. Rửa mặt xong Lý Phượng Kiều liền đi ra ngoài, Lâm Thu Hoa vào bếp nấu cơm. Bữa tối vẫn là mỗi người hai cái bánh ngô, xào một chậu đậu que, mọi người im lặng ăn cơm, không ai mở miệng.
Từ Ninh ăn cơm tối cùng em trai rồi ra ngoài nói chuyện một lúc, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Từ Ninh trở lại phòng, thấy trên đầu giường đất của mình có một cái rổ nhỏ đựng trứng gà. Đếm đi đếm lại, vừa vặn hai mươi quả. Từ Ninh hừ một tiếng, xem ra mấy người này dùng được đấy, không cần phải động tay động chân.
Ngáp một cái, cô nằm xuống giường đi ngủ.