Những con đường quốc lộ quanh co men theo núi kéo dài bất tận. Chiếc xe ô tô cứ hết vòng này đến vòng khác, bò lên rồi lại tuột xuống, mất hơn nửa ngày trời mới vượt qua được một ngọn núi. Trước khi có quốc lộ, người dân sống trong những ngọn núi lớn này chỉ có cách leo núi để ra vào thôn xóm. Trên núi đến giờ vẫn còn những lối mòn do người đi lại tạo thành. Thậm chí, đôi khi dân làng còn cảm thấy đường quốc lộ đi quá xa, muốn đi tắt nên trèo núi để ra ngoài.
Lâm Tiếu thường theo bà nội ra thị trấn bằng đường núi. Khi thời tiết ấm áp, sáng sủa, cô bé cũng đi học bằng con đường này. Cô thực sự rất quen thuộc với mảnh đất này.
Chính vì quá quen thuộc nên chẳng cần suy nghĩ nhiều, cô chộp lấy cái túi rồi lao ra ngoài, định bụng sẽ đuổi kịp đoàn xe của chương trình để chặn họ lại ở ngã ba đường.
Nếu cô bình tĩnh lại, không để bản thân bị rối trí, thì chắc chắn sẽ nghĩ ra cách đơn giản hơn. Nhưng cô đang hoảng hốt, bà nội cũng lo lắng, đầu óc còn chưa kịp sắp xếp rõ ràng mọi việc thì người đã chạy ra ngoài rồi.
Đường núi vội vã, dù là con đường quen thuộc đi hàng ngày cũng trở nên khó đi hơn. Hơn nữa, giờ lại là mùa đông, chiếc áo bông dày cộm khiến người nặng nề. Đến khi cô trèo qua ngọn núi, đến được ngã ba đường dưới chân núi thì đã hơi chật vật.
Đứng ở ngã ba đường chờ đợi, không biết có phải đã lỡ mất xe hay không, Lâm Tiếu bỗng chợt nhớ ra rằng cô có thể đến ủy ban thôn tìm bí thư, nhờ bí thư gọi điện thoại cho đạo diễn chương trình! Lúc nãy xe vừa chạy đi không lâu, quay trở lại cũng rất tiện, chứ không như bây giờ, đi đi lại lại mất bao nhiêu thời gian.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT