Nghe Lâm Tiếu nói, Hiểu Cầm hiếm khi im lặng. Cô nhớ đến thế giới thành thị mà Mao Văn Duệ kể, nhớ đến Văn Ni, sau một tháng đi rồi trở về đã thay đổi.
Văn Ni học giỏi hơn, nhiều bài không cần nghe cũng biết làm, nói là lớp học thêm vào kỳ nghỉ đông đã dạy hết rồi. Còn học vẽ tranh nữa, tuy hình vẽ rất đơn giản, nhưng có cả quyển tập chuyên dụng, một bộ bút vẽ đầy đủ, chỉ mấy thứ đó thôi cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Mao Văn Duệ nói mình học không giỏi, mọi người cũng nói vậy, mấy đứa trẻ thành phố đến đây giao lưu đều là hạng bét, nhưng Mao Văn Duệ biết rất nhiều kiến thức mà sách giáo khoa không có. Một học sinh kém như vậy mà còn giỏi thế, vậy những học sinh giỏi trong thành phố rốt cuộc lợi hại đến mức nào?
Trên đường tan học, bọn trẻ đeo cặp sách cùng nhau về nhà, Lâm Tiếu nắm tay Lâm Hiểu Cầm, nói: "Hiểu Cầm, cậu không thấy sao, thế giới bên ngoài rộng lớn lắm."
Lâm Hiểu Cầm gật đầu. Đúng vậy, nó rất lớn, cô chẳng biết gì về thế giới, mà bản thân mình, giờ nhìn lại giống như con ếch ngồi đáy giếng.
Lâm Tiếu: "Nếu đậu đại học, chúng ta sẽ có cơ hội vào thành, cùng bọn trẻ thành phố học chung. Còn nếu như bố mẹ chúng ta, đi làm công rồi cuối cùng vẫn phải về lại núi thôi. Cậu không muốn cùng anh Duệ Duệ đi học sao? Nếu chúng ta đậu cùng một trường đại học, có thể lại chơi với nhau."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play