Từ Húc và chủ nhiệm giáo dục đồng thời ngẩn người.

Chủ nhiệm giáo dục ngạc nhiên trước, rồi sau đó lộ vẻ vui mừng.

Thầy đã dạy Tạ Tri Tùy một năm. Trước khi dạy cậu, thầy đã nghe danh tiếng của học sinh này.

Hầu như giáo viên nào từng dạy Tạ Tri Tùy cũng đều khen ngợi cậu, các giáo viên khác ban thì vô cùng ngưỡng mộ.

Có Tạ Tri Tùy, vị trí số một của trường vĩnh viễn thuộc về cậu.

Khi dạy Tạ Tri Tùy, cậu quả nhiên không làm thầy thất vọng. Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy Tạ Tri Tùy là học sinh có tiền đồ nhất trong những năm gần đây.

Có Tạ Tri Tùy giám thị, chắc hẳn những học sinh kia sẽ ngại làm trò gian lận.

Chủ nhiệm giáo dục gật đầu: "Đương nhiên không vấn đề gì. Em muốn giám thị lớp nào của khối 11?"

Tạ Tri Tùy tùy ý đáp: "Vậy lớp 11/3 đi."

Biểu cảm cậu không hề thay đổi, chẳng ai nhận ra là cố ý.

Chờ chủ nhiệm giáo dục đi rồi, Từ Húc tặc lưỡi hai tiếng, giọng điệu kỳ quái: "Tạ thần, cậu đâu phải người thích ôm việc vào người. Giám thị chán ngắt thế này, cậu lại chủ động xin làm?"

Tạ Tri Tùy hờ hững liếc Từ Húc, hàng mi đen nhánh như lông quạ khẽ rũ xuống, cậu nhẹ giọng đáp: "Chuyện có chán hay không, còn phải xem người tham gia có thú vị hay không."

Người tham gia?

Ai cơ chứ?

Chắc không thể là đám học sinh lớp 11/3 kia được.

Một đám học sinh cấp ba thì có gì thú vị?

Vậy nên mới nói, tâm tư đại thần ai mà đoán được, nếu không người ta sao hơn mình được? Chắc chắn có nguyên nhân cả.

Từ Húc thấy thời gian cũng gần rồi, hỏi Tạ Tri Tùy: "Tạ thần, về trường không?"

Tạ Tri Tùy liếc nhìn khu dạy học, ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Từ Húc: "Cậu chờ ở đây lát nhé, tớ đi một chỗ, hoặc cậu về trước cũng được."

Về trước á? Từ Húc đâu có ngốc, đương nhiên ở cạnh Tạ Tri Tùy thoải mái hơn, chuyện gì cũng có ưu đãi.

"Thôi thôi, tớ ngắm cảnh vậy."

Trường học mấy năm nay cũng không có gì thay đổi, nên Tạ Tri Tùy vẫn nhớ đường.

Ở siêu thị cạnh khu dạy học mua một túi đồ ăn vặt, Tạ Tri Tùy lên lầu ba.

Rất nhanh, cậu đã tìm thấy phòng học lớp 11/3.

Cậu nhìn qua cửa sổ, trong phòng học im ắng, mọi người đều đang làm bài tập. Rất nhanh, cậu thấy "cô bé" của mình.

Cô bé ngồi thẳng lưng, hàng mi dài rũ xuống, đang ngưng thần suy nghĩ vấn đề. Nhưng chỉ suy nghĩ một lát, cô liền lập tức cầm bút viết, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tạ Tri Tùy nhìn, khóe miệng cong lên.

Chỉ cần nhìn thấy cô, lòng cậu lại vui vẻ lạ thường.

Giáo viên đang ngồi trên bục giảng tùy ý liếc mắt về phía cửa sổ, thấy có người bên ngoài, tưởng phụ huynh, liền đi ra. Thấy Tạ Tri Tùy, mắt thầy trợn tròn.

Ánh nắng chiếu xuống hành lang, hắt lên vai Tạ Tri Tùy. Cậu mặc áo sơ mi, bờ vai đẹp đẽ, ánh nắng xuyên qua sườn mặt, qua hàng mi dài, đôi mắt màu trà như một mặt hồ nước, lấp lánh ánh sáng.

Thầy giáo là người mới, mới dạy được một năm rưỡi, có lẽ đã nghe danh Tạ Tri Tùy, nhưng chưa từng gặp mặt, đoán là học sinh lớp nào đó, nhưng khí chất lại không giống lắm.

Tạ Tri Tùy không muốn làm phiền Khương Quyển học tập, bèn đưa túi đồ trong tay cho thầy giáo, nói: "Phiền thầy chuyển giúp em cho bạn Khương Quyển ạ."

Thầy giáo nhận lấy, thấy Tạ Tri Tùy gật đầu với mình, lại thấy cậu nghiêng đầu nhìn vào trong phòng học, dường như không hài lòng điều gì đó, hàng mày đẹp khẽ nhíu lại, rồi sau đó khẽ "tặc" một tiếng.

Tạ Tri Tùy thấy bạn cùng bàn của Khương Quyển.

Ừ, chỉ là một thằng con trai thôi.

Cậu cụp mắt, xoay người rời đi.

Tạ Tri Tùy đi một hồi lâu, thầy giáo mới hoàn hồn.

Đau dạ dày... Ngủ ngon mọi người...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play