Mãi đến tận giờ tan học, cô giáo mới cầm món đồ gì đó đưa cho Khương Quyển.
99 thấy vậy thì lên tiếng: "Ký chủ quả nhiên là nhân khí ngút trời."
Khương Quyển liếc nhìn màn hình đầy ắp bình luận, đúng là cô hot thật, nhưng mà là ở tinh tế cơ, ở đây cô chẳng quen ai cả.
Cô giáo thấy vẻ mặt khó hiểu của cô liền nói: "Có một bạn nam sinh đẹp trai nhờ đưa cho em."
Tạ Tri Tùy?
Cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu Khương Quyển là vậy.
Nhưng mà...
Không thể nào, giờ này Tạ Tri Tùy làm sao có thể chạy đến đây, còn mua đồ ăn vặt cho cô nữa chứ?
Khương Quyển nhìn đống đồ ăn vặt trước mặt, cảm thấy ngứa răng, muốn ăn quá đi.
Ăn trước đã, chừa lại món ngon nhất cho Tạ Tri Tùy.
Nếu không phải anh ấy tặng thì coi như mượn hoa cúng Phật vậy.
Khương Quyển ngồi phía sau "răng rắc răng rắc" gặm khoai tây chiên. Có một bạn nữ sinh trong lớp đỏ mắt, mỉa mai: "Chắc lại yêu đương rồi đấy? Mấy bạn học sinh giờ chẳng biết tự trọng gì cả."
99 vừa nghe có người ám chỉ ký chủ nhà mình, liền khó chịu.
Định bụng nói vài câu với Khương Quyển thì quay đầu lại, hóa ra cô nàng vẫn đang cắm cúi ăn.
Bên này, Từ Húc cuối cùng cũng diễn xong màn ngắm cảnh của mình. Thấy Tạ Tri Tùy đã trở lại, vừa nhìn biểu cảm của cậu, có vẻ không ổn lắm nha, rõ ràng là đang dỗi mà.
Từ Húc vốn tính hay táy máy, liền hỏi: "Tạ thần, cậu giận ai đấy?"
Tạ Tri Tùy liếc xéo cậu ta một cái, chân dài bước đi, kệ xác Từ Húc.
...
Buổi tối, Khương Quyển đinh ninh Tạ Tri Tùy sẽ đến đón cô. Ra đến cổng trường không thấy bóng dáng ai, cô đành ngoan ngoãn đứng đợi.
Biết đâu Tạ Tri Tùy đến muộn thì sao.
Tạ Tri Tùy đứng ở một chỗ không xa quan sát cô. Dưới ánh đèn, làn da Khương Quyển trắng như tuyết, trông vừa đáng yêu vừa mềm mại.
Tạ Tri Tùy dỗi cả buổi trưa, bỗng nhiên lại hết giận, cũng không nỡ để cô chờ nữa. Cậu bước về phía cô.
Khương Quyển đang cúi đầu xem bình luận, tương tác với fan. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Tri Tùy đang đi tới, cả người như được ánh sáng bao phủ.
Tạ Tri Tùy đội mũ lưỡi trai, mấy sợi tóc mái bị ép xuống, che khuất đôi mắt. Hàng mi dài rũ xuống, trông cậu có vẻ trẻ con hơn, khác hẳn vẻ trầm ổn thường ngày, cứ như học sinh cấp ba vậy.
Khương Quyển chỉ vào chiếc mũ của anh, nói: "Mũ che hết cả mắt rồi kìa."
Tạ Tri Tùy lạnh lùng liếc cô một cái. Đầu lưỡi cậu chạm vào má trong, giọng trầm thấp: "Như vậy tâm trạng tốt."
Tâm trạng tốt?
Thật là kỳ lạ.
Khương Quyển nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên mắt sáng lên, lấy thanh chocolate còn giữ lại trong túi đưa cho Tạ Tri Tùy.
Tạ Tri Tùy tự mình mua đồ, liếc mắt một cái là cậu nhận ra ngay.
Cậu cố ý không nhận, muốn nghe Khương Quyển nói gì.
Liền nghe cô nói: "Cô giáo cho tớ, bảo là có một bạn nam sinh đẹp trai nhờ đưa, tớ cũng không biết là ai, nhưng mà tớ ăn rồi."
Tạ Tri Tùy: "..."
Không đoán ra là ai thì thôi đi, đồ của người lạ mà cũng ăn á?
Khương Quyển nghiêng đầu, liếm liếm môi: "Nhưng mà tớ nếm rồi, cái này ngon nhất, nên tớ để dành cho cậu."
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vẫn chìa ra, thanh chocolate nằm gọn trong lòng bàn tay trắng nõn.
Tạ Tri Tùy tức đến bật cười, cũng không biết nên tức giận hay nên vui mừng.
Thấy tay cô vẫn đang đưa ra, thanh chocolate nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Tạ Tri Tùy cầm lấy đồ, lại nghe Khương Quyển nói: "Thật ra là cậu đưa đúng không?"
Cô cũng không chắc lắm, chỉ là buột miệng nói ra thôi.
Khóe môi Tạ Tri Tùy lặng lẽ cong lên, giọng điệu lại nhàn nhạt: "Ừ."
Nói xong, cậu tháo chiếc mũ trên đầu xuống, trực tiếp đội lên đầu Khương Quyển.
Cơn gió đêm vốn lạnh lẽo như bị ngăn cách lại. Khương Quyển nghi hoặc nhìn Tạ Tri Tùy: "Không phải cậu đội mũ thì vui lắm sao?"
"Tớ hiện tại không vui, nên cho cậu đội."
Khương Quyển: "..."
Thật đúng là, kỳ quái.
Nhớ vote nha ~