"Tôi nhất định sẽ đạt được thành tích tốt, chẳng phải chỉ là hạng nhất thôi sao?" Đôi mắt tôi rực lửa, kiên định nói.
Tạ Tri Tùy cuối cùng cũng mỉm cười rời đi, trước khi đi còn xoa đầu tôi.
Tôi không biết đó là lời cổ vũ hay chỉ là an ủi.
Đóng cửa lại, tôi nằm ườn ra giường, mắt nhìn trần nhà. Bỗng nhiên tôi lăn qua lăn lại hai vòng, vùi mặt vào chăn.
Hạng nhất...
Dù không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng hạng nhất không hề đơn giản như vậy.
Có lẽ trước kia còn có thể tranh thủ, chứ bây giờ thì thật sự hơi khó.
Vậy tại sao tôi lại mạnh miệng như thế, lỡ không đạt được thì xấu hổ chết mất.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, gần mười một giờ rồi.
Hay là, bò dậy xem sách một lát nhỉ?
Tôi lôi cặp sách và sách giáo khoa ra, ngồi vào bàn, bật đèn bàn lên, nhìn vào một trang sách nào đó.
Hai phút sau, người xem trong phòng livestream ngơ ngác nhìn hình ảnh.
Chỉ thấy tôi vẫn còn đoan đoan chính chính cầm sách, nhưng đầu đã gật gù như gà mổ thóc, từng chút từng chút một, cuối cùng hoàn toàn gục xuống bàn.
Mọi người cạn lời, bất lực nhìn tôi một lúc lâu, cho đến khi phòng livestream tự động đóng lại.
Sáng hôm sau, tôi lại đụng mặt Tạ Tri Tùy. Đúng như lời anh nói hôm qua, anh cố ý canh giờ để đưa tôi đi học.
Tôi đi bên cạnh Tạ Tri Tùy, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến việc tối qua mình ngủ lúc mấy giờ, tại sao lại không có chút ấn tượng nào.
Vừa hỏi thì khung chat đã ân cần cho tôi đáp án.
Sau khi nghe xong, tôi hoàn toàn chết lặng.
Tuyệt vời, tôi còn chưa lật qua trang sách nào, chỉ đọc được vài phút đã ngủ rồi.
Tôi liếc nhìn Tạ Tri Tùy bên cạnh. Anh dáng người thon dài, vạt áo sơ mi bỏ vào quần, đường cắt bên hông ẩn hiện rõ thân hình cân đối. Anh nhìn thẳng phía trước, thần thái nghiêm túc, khuôn mặt tinh xảo.
Tôi liếc trộm một cái, không biết bằng cách nào lại bị anh bắt gặp. Tạ Tri Tùy dừng bước, hỏi tôi: "Em muốn đi đường nghiêm túc, hay là muốn cùng anh giao lưu nghiêm túc?"
Tôi nhìn mũi chân, nói: "Đi đường nghiêm túc."
Vẻ ngoan ngoãn này thật sự khiến người ta yêu thích, Tạ Tri Tùy có chút tiếc nuối vì tôi đã chọn một lựa chọn khác.
Nhưng...
Không vội.
Sau này còn rất nhiều thời gian.
Khi đến lớp, tôi đặc biệt nghiêm túc. Với những môn như toán học, tôi cảm thấy rất đơn giản, hầu như nhìn một cái là biết đáp án, còn lại chỉ cần dụng tâm một chút.
Tôi có năng khiếu học tập, những nội dung giảng vào buổi sáng, tôi đều nắm bắt rất tốt.
...
Tạ Tri Tùy trao đổi xong tài liệu với chủ nhiệm giáo dục.
Hai trường có chương trình giao lưu học tập, trước đây anh từng học ở đây, nên nhiệm vụ này giao cho anh.
Từ Húc đứng bên cạnh, lén lút nói với Tạ Tri Tùy: "Tạ thần, trường học cũ của cậu môi trường tốt thật."
Tạ Tri Tùy gật đầu. Từ Húc nhìn thái độ của chủ nhiệm giáo dục với Tạ Tri Tùy, nghĩ thầm, Tạ Tri Tùy không chỉ được hoan nghênh ở đại học, với thành tích của anh, ở cấp ba chắc cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Nhìn chủ nhiệm giáo dục thấy anh trở về, khóe miệng đã muốn ngoác tới mang tai rồi.
Nếu là anh về trường cũ, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Từ Húc đang nghĩ ngợi thì nghe thấy Tạ Tri Tùy hỏi: "Thưa thầy Lâm, lớp 11 sắp có kỳ thi tháng phải không ạ?"
Thầy Lâm gật đầu: "Đúng vậy, đám học sinh đó thật khiến người ta đau đầu, lớp 11 không nắm chắc thì lớp 12 không kịp nữa. Kỳ thi này cũng coi như để hiểu rõ tình hình."
Tạ Tri Tùy thần sắc bình thường, đôi môi đỏ nhạt khẽ mím, ngón tay trắng nõn thon dài của anh đang vuốt ve mép quyển sách, vô cùng mê người.
"Thứ tư em rảnh, em muốn đến giúp coi thi."