Lục Bình biết, bắt đầu từ giờ phút này nhất cử nhất động của anh có thể bị người phụ nữ kia nhìn chăm chú bất cứ lúc nào.
Qua mười mấy phút.
Trong văn phòng ở tầng cao nhất.
Lý Ngọc Trân nhìn tập tài liệu trước mặt, một thanh niên đeo kính gọng đen, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt xuất hiện ở trong mắt cô.
"Họ tên: Lục Bình."
"Tuổi tác: 26 tuổi."
"Thân phận: Nhân viên công ty…"
Sau khi quan sát phần tài liệu bình thường đến không thể bình thường hơn này, vẻ mặt của Lý Ngọc Trân lại nghiêm túc và ngưng trọng trước giờ chưa từng có.
Đây là một người vừa vào làm trong tòa nhà này được hai năm, mà cô cũng mới đặt chân vào tòa nhà này từ hai năm trước. Lý Ngọc Trân không cảm thấy đây là một sự trùng hợp.
Lý Ngọc Trân đè phần văn kiện trong tay xuống, nhìn về phía hình ảnh giám sát, bên trong màn ảnh, một thanh niên bình thường mặc áo sơ mi trắng đang ngồi ở trước bàn làm việc…
"Anh rốt cuộc là ai?" Trong miệng cô thì thầm.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú vào người đàn ông trong màn ảnh, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt. Trí nhớ của cô vẫn luôn rất tốt, nếu như cảm thấy nhìn quen mắt thì chắc chắn sẽ không có sai lầm. Sau khi lục soát trong trí nhớ một lúc, không bao lâu sau, cô nhớ lại cảnh tượng mình đi thị sát vào mấy ngày trước.
Cô càng ngày càng cảm thấy, người này và người sau lưng anh ta có lẽ đã bắt đầu để mắt tới mình từ rất lâu trước đó rồi!
Cô gọi một cú điện thoại, bảo người ta trích xuất giám sát nội bộ công ty từ bốn ngày trước.
Lý Ngọc Trân nhìn chăm chú cảnh tượng Lục Bình đi vào công ty, cũng nhìn thấy người kia nhìn về phía giám đốc Lâm Thu Nguyệt.
Chạng vạng tối, kim phút ở dưới góc phải màn hình vừa nhảy, 5 giờ 30 phút, văn phòng một giây trước còn an tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt.
"A Bình, làm xong việc hôm nay chưa?"
Cố Đại Thạch đeo túi lên vai, đi đến bên cạnh Lục Bình.
"Còn thiếu một chút."
"Anh buổi tối không phải còn có chuyện sao? Để tôi làm giúp anh mấy tấm?"
"Không cần đâu, mọi người cứ đi trước đi."
Quan hệ giữa Cố Đại Thạch và Lục Bình rất tốt, sau khi biết người trước mắt không phải là đang khách sáo với mình thì cũng không kỳ kèo gì thêm, khoát tay một cái rồi lắc lư rời khỏi.
"Anh Bình, vậy tôi cũng đi trước."
Trương Oánh Oánh mặc áo khoác vào, đeo một cái túi nhỏ lên, nhìn về phía Lục Bình hơi do dự giống như là muốn nói điều gì đó, nhưng mà lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, đổi giọng.
"Ừm."
"Trên đường chú ý an toàn."
Giờ phút này, áp lực trong lòng Lục Bình rất lớn, ánh mắt của anh thậm chí không dám rời khỏi màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu mà đáp một tiếng.
Trong công ty, từng người đồng nghiệp lần lượt rời khỏi.
Cả tầng làm việc càng ngày càng an tĩnh…
Sáu giờ.
Một nữ thư ký với khí chất tri thức mặc đồng phục OL xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc, Lục Bình nhìn cô một cái, ung dung sửa sang lại đồ đạc của mình.
"Tôi từ nhỏ chỉ là một người bình thường…"
"Từ tiểu học, không, bắt đầu từ nhà trẻ đã chưa bao giờ phát triển."
"Lúc đi học, nếu như trong lớp có 30 học sinh thì tôi sẽ xếp hạng thứ mười bốn, mười lăm. Nếu như có hơn năm mươi học sinh thì sẽ xếp hạng hơn 20 tên. Từ tiểu học cho đến cấp hai, lại từ cấp hai cho đến cấp ba đều là như vậy. Lúc trở về trường học thăm giáo viên cũ thì giáo viên luôn không nhớ được tên của tôi. Chỉ vì tôi không ưu tú, nhưng cũng không nghịch ngợm gì cả."
"Tôi luôn không có tiếng tăm gì, thậm chí giống như là một người trong suốt…"
"Tôi làm từng bước những chuyện mà mình nên làm dựa theo cuộc sống bình thường, hoặc có lẽ là dựa theo quỹ tích của người bình thường. Tôi từng nghĩ mình liệu có nên quay về quê? Tìm một người phụ nữ không xấu cũng không đẹp, có lẽ người đó cũng sẽ là một người bình thường và thật thà như tôi, sau đó kết hôn, sinh con, cùng người kia sống một cuộc sống bình thường không sóng gió!"
"Cho đến hôm nay…"
"Tôi 26 tuổi, tính một chút thì ước chừng đã sống hơn 9000 ngày. Trong lòng tôi thường xuyên có một nghi hoặc…Tôi rốt cuộc là đã sống hơn 9000 ngày hay là chỉ mới chỉ sống mấy ngày, sau đó lặp lại hơn 9000 lần!"
Lục Bình đóng túi công văn trước mặt lại, sau đó cài nút áo. Anh đang cảm thấy khẩn trương đến cực điểm, thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác nghẹt thở. Nhưng căn cứ theo như miêu tả bên trong tình báo, anh biết dựa theo tính tính và quyền hành của trưởng nữ Lý gia Yến Kinh kia thì có xác suất cực lớn cô đang nhìn mình chăm chú.
Không thể lộ ra vẻ sợ hãi!
Không thể lộ ra vẻ sợ hãi!
Phải dựa theo kế hoạch, nhất định phải cố gắng loại bỏ, không thể lộ ra quá nhiều khí tràng phức tạp thuộc về đại lão, như vậy, chỉ có thể cố gắng thể hiện càng ít cảm xúc càng tốt!