Anh bước vào cầu thang thoát hiểm tăm tối, tĩnh mịch.
Lục Bình cũng không thèm quan tâm đến hình tượng, đặt mông ngồi xuống trên bậc thang lạnh lẽo, móc một điếu thuốc ra từ trong lòng ngực rồi châm lửa, hít sâu một hơi… Đại khái là bởi vì ngày thường không hay hút thuốc, anh lập tức không ngừng ho khan, qua một hồi lâu sau mới bình phục lại.
Sau đó lại tiếp tục hút thuốc.
Bàn tay cầm điếu thuốc đang run rẩy nhè nhẹ.
Còn chưa hút xong một điếu thuốc, Lục Bình đã tiến vào trạng thái, thu liễm tâm trạng của mình, đôi mắt đen trắng rõ ràng trở nên vô cùng lãnh đạm.
“Xì… Xì…"
Sau đó, anh ấn nửa điếu thuốc còn lại vào bên trên bậc thang.
Không do dự nữa, anh mở điện thoại di động ra, giữa cầu thang tối tăm, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại chiếu vào gương mặt Lục Bình.
Anh gọi cho một dãy số.
Tút ——
Tiếng nhắc nhở vang lên.
Trong cùng tòa nhà lớn, tại tầng 58, trong một văn phòng được thiết kế đơn giản, Lý Ngọc Trân đeo kính gọng vàng, gương mặt tinh xảo, xinh đẹp lạnh lùng ngồi ở trước bàn làm việc. Cô dựa lưng vào một tấm kính trong suốt khổng lồ, bên ngoài khung cửa là khung cảnh thành phố nhộn nhịp sắp bước vào giờ cao điểm buổi tối.
Tút tút tút ——
Chuông điện thoại trong ngăn kéo đột nhiên vang lên.
Lý Ngọc Trân kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc điện thoại màu xám bạc ở chính giữa ra, khi nhìn thấy là một dãy số điện thoại xa lạ thì khẽ nhíu mày, sau đó liền nhận điện thoại.
"Ai vậy?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Xin chào… Lý tiểu thư."
Một người ngồi ở giữa cầu thang tối đen.
Khi nghe thấy giọng nói xen lẫn ý lạnh kia, cho dù đã tự diễn tập rất nhiều lần nhưng trái tim trong lồng ngực Lục Bình vẫn đập dồn dập và nặng nề. Ánh mắt của anh không khỏi co rút lại. Anh cố cưỡng ép mình khôi phục lại sự bình tĩnh.
Trải qua tập luyện, một giọng nói mang theo ý cười châm biếm vang ra từ trong miệng Lục Bình.
"Anh là ai?" Lý Ngọc Trân, trầm giọng hỏi.
"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy tiếc thay cho cô, cô trong mắt của chúng tôi giống hệt như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ bị trói buộc trong một nhà tù hoa lệ, biểu diễn một tiết mục giao tranh đã định trước kết quả…"
Lục Bình không quan tâm đến lời cô nói, chỉ cười khẽ một tiếng rồi tiếp tục nói chuyện.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, bên trong phòng làm việc, sắc mặt của Lý Ngọc Trân càng ngày càng băng lãnh, bên trong ánh mắt lập lòe những tia sáng nguy hiểm.
"Anh là ai?"
Vẫn là một câu nói kia, nhưng mà giọng điệu đã xảy ra sự thay đổi.
Giữa cầu thang, Lục Bình nghe thấy được sự thay đổi trong giọng nói của người phụ nữ hào môn kia qua điện thoại. Giờ phút này, anh đã dần trở nên trấn định hơn, thậm chí còn sinh ra một loại phản ứng kỳ lạ. Máu nóng cuồn cuộn chảy dọc khắp tứ chi, làn da đang hơi nóng lên, cả người trở nên hưng phấn và lý tính, thật giống như là đang nhảy múa ở trên dây thép cao mấy ngàn mét giữa không trung, đứng ở trước mũi đao. Tuy rằng nguy hiểm nhưng lại thống khoái, lại thỏa mãn!
Lục Bình mặc kệ những lời cô nói, chỉ không ngừng lặp lại những lời thoại đã chuẩn bị từ trước:
"Cô vĩnh viễn cũng không biết được rằng, phía sau những tính toán mà cô dùng tất cả để đánh cuộc kia có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô với ánh mắt bỡn cợt. Thậm chí, những người mà cô cho rằng là kẻ thù kia còn cao hứng vỗ tay mỗi lần sự nghiệp của cô có bước tiến nhảy vọt! Bởi vì tất cả những gì cô làm đều sẽ là áo cưới của bọn họ."
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, một khí tràng nguy hiểm tỏa ra từ trên người Lý Ngọc Trân. Cô đang ngẫm nghĩ về hàm ý ẩn trong mỗi lời nói của đầu bên kia điện thoại.
"Anh muốn nói cái gì?" Cô không tiếp tục hỏi anh là ai nữa, mà là trầm giọng hỏi câu khác.
Giữa cầu thang.
Sắc mặt Lục Bình hồng nhuận, khóe miệng nhếch lên, đáp:
"Tôi đến để giúp cô, ít nhất để cô không đến mức thua thảm như hiện tại."
Sau khi hơi dừng lại, anh tiếp tục nói:
"Tôi xem một chút…"
"Sau năm mươi phút, cũng chính là sáu giờ tối theo giờ Yến Kinh, cô phái người tới đón tôi. Còn về là chỗ nào, tôi nghĩ với năng lực của Lý đại tiểu thư đây thì chút chuyện này sẽ không làm khó được cô. Đúng rồi, tôi tin tưởng cô là một người thông minh."
Lục Bình nói xong liền cúp điện thoại trước.
Sau khi làm xong những chuyện này, anh gắt gao nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn ta… Đôi mắt phía sau cặp kính đen của Lục Bình bỗng trở nên sáng rực, tỏa ra ánh lửa mãnh liệt!
Không bao lâu sau, Lục Bình đứng lên, anh phủi phủi quần áo một chút, sau đó rảo bước đi ra ngoài.
Lúc bước vào hành lang, anh khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước rồi đi vào văn phòng, ngồi ở trước bàn làm việc của mình, an tĩnh chờ đợi.