Trái tim đập kịch liệt.

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Anh cảm giác như mình sắp không chịu nổi, giống như giây kế tiếp trái tim sẽ tan vỡ!

Lúc này, những hình ảnh bình thường mà anh trải qua trong 26 năm cuộc đời nhanh chóng thoáng qua giống như đèn kéo quân.

"Làm!"

"Làm!"

"Kệ mẹ nó!"

"Ông đây muốn làm chuyện lớn!"

"Chết cũng muốn làm chuyện lớn!"

"Thư ký Tào, chúng ta đi thôi."

Trên mặt Lục Bình lộ ra nụ cười yếu ớt, đi ra từ bên trong văn phòng, nhìn về phía nữ thư ký đang an tĩnh chờ đợi ở một bên, lập tức nói ra thân phận của đối phương.

"Lục tiên sinh, Lý tổng chờ ngài đã lâu." Thư ký Tào mặt không đổi sắc, làm tư thế mời.

Lục Bình gật đầu, xách túi công văn đi về phía cầu thang, thư ký Tào đi phía sau anh một chút. Hai người đi trên hành lang dài, rất nhanh đã đi vào trong thang máy.

Tích —

Thư ký Tào đi tới rồi nhấn tầng 58.

Công ty TNHH văn hóa truyền thông Xuyên Hòa thuê từ tầng 48 đến tầng 58 của tòa nhà này. Nhân viên bên ngoài công ty muốn đến thăm Xuyên Hòa đều cần tới quầy lễ tân ở tầng 48 trước, sau đó nhân viên công ty sẽ dẫn tới các tầng lầu còn lại. Còn tầng thứ 58 là khu vực của Lý Ngọc Trân, chỉ có quản lý cấp cao và thư ký mới có quyền kiểm soát thang máy tương ứng.

Thang máy bình ổn đi lên.

Con số màu đỏ lần lượt thay đổi.

Lục Bình xách túi công văn, sau khi đi vào, gương mặt mang theo nụ cười yếu ớt nhìn thoáng qua camera phía trên, sau đó dời ánh mắt đi, nhìn chăm chú vào cánh cửa. Xuyên qua cánh cửa có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của thư ký Tào, bộ đồ công sở màu trắng, ngũ quan xinh xắn, đôi chân ngọc vừa thon dài vừa thẳng…

Tài liệu liên quan tới người trước mặt trong tình báo xuất hiện:

Tào Tiểu Tuệ

Thư ký thứ hai của Lý Ngọc Trân.

28 tuổi, cao 1m71, cân nặng 60kg, số đo ba vòng 85, 61, 89…

Tốt nghiệp chính quy đại học kinh tế Thủy Mộc, nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên nghiệp ngành toán học và tính toán tài chính của học viện Stanford…

"Nói là thiên kiêu chi nữ cũng không quá đáng."

Lục Bình thầm nghĩ ở trong lòng.

Cô chỉ là một thư ký dưới tay của Lý Ngọc Trân, nhưng đối với anh thì lại chính là một nữ thần tài giỏi không dám hy vọng xa vời.

‘Ting’

Thang máy đến, cánh cửa từ từ mở ra.

"Lục tiên sinh, mời đi bên này."

Thư ký Tào đi đến bên cạnh cánh cửa, hơi khom người, làm ra một tư thế mời.

"Ừm." Lục Bình, gật đầu.

Tầng thứ 58, cho dù đối với các nhân viên của Truyền thông Xuyên Hòa thì đây cũng là một nơi tương đối thần bí. Ở đây không làm việc với bên ngoài, chỉ có đám quản lý cấp cao tiến hành hội nghị ở chỗ này một tuần một lần theo thông lệ. Ngoài trừ những thứ này ra, những nhân viên còn lại chỉ khi được Lý Ngọc Trân gọi thì mới có tư cách đi tới.

Đi ra từ giữa thang máy, đập vào mắt là một đại sảnh rộng rãi nhàn nhã, có ghế sô pha, bàn uống trà nhỏ, tủ sách, thậm chí còn có một số thiết bị rèn luyện. Một bên của đại sảnh này từ vách tường cho đến mặt sàn đều được làm từ kính trong suốt, đứng ở bên trên liền có thể nhìn xuống cả thành phố ở phía dưới.

Bọn họ xuyên qua đại sảnh, đi đến một căn phòng khác.

"Lục tiên sinh, xin mời!"

Thư ký Tào dừng lại, lại làm ra một tư thế mời.

Chỉ vừa mới quay đầu lại, cảnh tượng bên trong hành lang dài đã khắc sâu vào trong mắt Lục Bình. Đôi con ngươi rõ ràng của anh chợt co rút lại.

Từng nhân viên bảo vệ nghiêm túc mặc màu đồng phục màu đen đứng cách nhau khoảng 1.5 mét ở hai bên hành lang.

Bọn họ hoặc là lính đánh thuê ở nước ngoài đã giải ngũ hoặc là quân nhân đã về hưu của các đại quân khu. Hơn mười tám người đứng ở kia liền tạo thành một thể thống nhất, uy áp và khí thế thiết huyết ngưng tụ lại một chỗ.

Lục Bình đã sớm tập luyện rất nhiều lần đối với một màn này, nhưng vẫn có chút run chân… Anh cố gắng duy trì ánh mắt lãnh đạm, ráng chống đỡ thở ra một hơi, sau đó đi lại bên trong hành lang, bị từng đôi mắt khủng bố nhìn chăm chú.

"Mình chưa từng đi quãng đường 30m nào dài như vậy." Anh thầm nghĩ ở trong lòng.

Trước phòng làm việc của Lý Ngọc Trân…

"Mạo phạm rồi!"

Một người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn, mặt chữ quốc, khóe mắt có một vết sẹo dài bằng ngón út, bước ra phía trước một bước, nhìn về phía Lục Bình rồi nói một tiếng.

"Tôi biết." Lục Bình nói ra với nụ cười ung dung.

Nói xong, anh đưa túi công văn của mình cho thư ký Tào ở bên cạnh, nói ra lời thoại đã chuẩn bị từ trước: "Quy củ sao... Con người của tôi luôn luôn tuân theo quy tắc."

"Đội trưởng Bảo, làm phiền anh rồi."

Lục Bình khẽ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người đàn ông trung niên, lần nữa nói ra thân phận của đối phương.

Bảo Huy Quân nhìn thoáng qua Lục Bình, không nói một lời liền bắt đầu kiểm tra xem trên người anh có mang theo vật gì nguy hiểm hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play