Lục Bình dừng bút.
Anh tiếp tục tỉ mỉ quan sát tài liệu, ánh mắt lấp lóe, sau đó tiếp tục viết xuống:
"Lý Ngọc Trân và công ty TNHH văn hóa truyền thông Xuyên Hòa đã chọn đúng phương hướng, ngồi ở đầu gió, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, giá trị thị trường doanh nghiệp đã lên tới gần 3 tỷ. Hơn nữa công ty còn sắp tiến hành kiếm tiền từ lưu lượng chân chính, một số người dẫn đầu sẽ cùng nhau tham gia vào thị trường, giá trị thị trường chuẩn bị được bành trướng!"
"Mọi chuyện nhìn như thật tốt nhưng thực ra lại tràn ngập nguy cơ, Tống Tử Văn đã cài vào bên cạnh Lý Ngọc Trân không chỉ một tên nội ứng từ hai năm trước!"
"Tống Tử Văn là người đàn ông có thù tất báo, hai năm qua, chỉ cần là người đàn ông nào có quan hệ thân thiết với Lý Ngọc Trân đều bị anh ta khiến cho gặp tai nạn ngoài ý muốn với các thủ đoạn khác nhau."
Đầu ngón tay anh gõ trên mặt bàn, tiếp tục xem xét.
"Đội ngũ an ninh của Lý Ngọc Trân tổng cộng có mười tám người, đội trưởng đội an ninh Chu Hướng, 35 tuổi, là lính đặc chủng hàng đầu đã giải ngũ, trong tay dính máu của không dưới mấy chục người."
"Súng!"
"Trong bàn làm việc của Lý Ngọc Trân còn giấu một khẩu súng lục Colt M2000. Cô ngồi ở trước bàn làm việc, chỉ cần với tay một cái liền có thể móc ra. Hơn nữa, khẩu súng này luôn được lên sẵn nòng, chỉ cần cô vừa chạm vào liền có thể nổ súng! Cũng thật sự dám nổ súng!"
Lục Bình ghi lại vị trí đặt súng vào sổ tay của mình. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh tượng bên trong phòng làm việc. Anh đi đến trước mặt Lý Ngọc Trân dưới cái nhìn soi mói của từng nhân viên an ninh.
Chợt!
Lý Ngọc Trân giơ súng lên, nhắm họng súng đen ngòm ngay vào mình.
Nghĩ đến hình ảnh này, lông tơ trên người Lục Bình không khỏi dựng thẳng, thậm chí chân còn có chút như nhũn ra.
Anh ghi chép lại tất cả tin tức.
Lục Bình ngả người về phía sau, đại não điên cuồng nghĩ biện pháp, đủ loại ý tưởng kinh khủng không ngừng xuất hiện trong đầu.
Qua một lúc sau.
"Với cái thân phận này của mình thì không nên biết quá nhiều tin tức."
Lục Bình cúi đầu, siết chặt nắm đấm.
"Có lẽ, mình có thể giả bộ thần bí một chút, bán tin tức cho Lý Ngọc Trân với thân phận là con buôn tình báo. Như thế, mình vừa có thể đạt được tiền và nhân mạch, Lý Ngọc Trân cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng trước thời hạn, không đến mức đánh mất lợi thế từ sớm."
"Đây là đôi bên cùng có lợi!"
"Chuyện mình cần làm chính là… giả bộ thần bí!"
Yết hầu anh khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Anh tính toán tỉ mỉ.
Đêm khuya.
Anh đeo tai nghe lên, mở laptop của mình ra, phát bộ phim điện ảnh « Giáo phụ ». Lục Bình chăm chú quan sát nhất cử nhất động, dáng vẻ tư thế của nhân vật trong phim, nghe lời thoại trong tai nghe.
Lục Bình bắt đầu học tập, mô phỏng theo.
"Có lẽ có một ngày tôi sẽ cần sự hỗ trợ của cô, khả năng một ngày kia sẽ không đến, nhưng hy vọng đến lúc đó cũng có thể giúp tôi!"
"Tôi sẽ đưa ra một đề nghị mà hắn không thể từ chối."
"Uy hiếp tốt nhất là không dùng hành động, một khi dùng hành động thì sẽ không còn hiệu quả, mọi người sẽ không sợ uy hiếp nữa."
"Anh Bình?"
"Thân thể anh hôm nay có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lò sưởi bên trong văn phòng của công ty luôn được mở, miệng bọc gió thổi ra một loạt gió ấm; hiện lên một tầng hơi nước thật mỏng rơi xuống trên thủy tinh bên cạnh.
Nữ đồng nghiệp trẻ tuổi Trương Oánh Oánh ngồi ở bên phải bàn làm việc của Lục Bình tình cờ liếc thấy người trước mắt, chú ý tới sắc mặt của Lục Bình có một chút không đúng lắm, lông mi nheo lại, vẻ mặt nặng nề. Cô không khỏi hỏi thăm.
"Sắc mặt đúng là không quá tốt."
"A Bình, nếu như anh thực sự không thoải mái thì đến bên cạnh nghỉ ngơi một hồi đi."
Cố Đại Thạch ở bàn phía trước nghe vậy cũng nhô đầu ra, quan sát tỉ mỉ Lục Bình một chút, quan tâm nói.
Mọi người liên tục thăm hỏi chuyện sức khỏe khiến cho Lục Bình bỗng dưng cảm thấy kinh sợ… Trái tim không ngừng đập nhanh, thậm chí ngay cả trán đều toát đầy mồ hôi.
"Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy có chút bực bội khó chịu, có thể là do điều hòa mở quá nóng." Anh vội vàng giải thích một câu.
"Tôi ra ngoài thay đổi không khí một chút." Lục Bình đứng dậy, nói.
Lục Bình đi ra khỏi văn phòng, bước trên hành lang thật dài. Anh có thể cảm nhận được trái tim đang đập nặng nề trong lồng ngực, bản thân giống như đang dần bị sự khẩn trương cắn nuốt, tiếng vang bốn phía bị não giữa che đậy, chỉ còn dư lại tiếng tim đập thình thịch giống như trống, phóng đại ở bên tai! Không ngừng phóng đại!
Anh đi vào phòng vệ sinh, đẩy cánh cửa bên trong cùng ra.
Anh thả nắp bồn cầu xuống, vốn định ngồi ở bên trên nắp. Nhưng mà sau khi hơi chần chờ một lúc, Lục Bình trực tiếp giơ giày da lên, chân đạp nắp bồn cầu, ngồi ở trên thùng nước.